GIỚI THIỆU:
Đến nay đã là năm thứ năm sau khi ta mất.
Thiên hạ đều nói Đại Lý Tự Khanh – Lục Cảnh An – rốt cuộc cũng đã khai ngộ, nạp một tiểu thiếp tuyệt sắc.
Nàng được sủng ái vô ngần, chỉ vì dung nhan tựa như Trường Ninh Công Chúa đã khuất. Mỗi lần nàng xuất hiện, xung quanh lại dấy lên một trận thở than.
Thế nhưng, chỉ có ta mới biết… Lục Cảnh An đối đãi với nàng luôn giữ lễ, chưa từng vượt quá khuôn phép.
Chỉ là, có một điều chẳng lành.
Lục Cảnh An thường nhìn nàng xuất thần, như thể xuyên qua bóng hình ấy mà trông thấy một người khác.
Về sau… ta trở lại năm mình hai mươi tuổi.
01
Là Hoàng trưởng nữ được phụ hoàng coi trọng nhất, ta từng tru sát tặc tử, c.h.é.m g.i.ế.c gian thần, trở thành Trường Ninh Công Chúa – cái tên khiến triều đình người người kiêng sợ.
Nào ngờ, ta vượt qua được loạn thần tặc tử tiếm quyền, lại chẳng thoát nổi vòng tranh đoạt ngôi vị giữa các hoàng tử.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngũ hoàng tử chẳng biết từ đâu nghe được tin phụ hoàng có ý muốn truyền ngôi cho ta. Nhân lúc ta bệnh nặng, hắn động tay chân trong thuốc, để ta “thuận lý thành chương” mà bệnh chết.
Ngoài dự liệu, ta không rơi xuống Hoàng Tuyền, mà hóa thành một sợi u hồn, bị giam trong phủ công chúa lạnh lẽo tiêu điều.
Một ngày kia, Lục Cảnh An bước chân vào phủ công chúa xưa.
Ta theo sát sau lưng người cũ, chẳng bao lâu liền phát hiện cơ duyên trong đó.
Vốn dĩ phạm vi hoạt động của ta bị giới hạn, nay lại có thể theo Lục Cảnh An rời khỏi nơi giam cầm ta – phủ công chúa.
Ban ngày ta tự do hành động, chỉ đến đêm, ta luôn bị trói buộc trong vòng ba thước quanh người Lục Cảnh An.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, ta đành làm “tiểu sai vặt bên thân” của hắn, chờ trời sáng mới thoát được ra.
Dù đã chuẩn bị tâm lý cho việc “tối đến lại tức khắc bị kéo đến cạnh Lục Cảnh An”, hôm nay ta vẫn bị hù cho giật mình.
Trời chứng giám, ta thật sự không cố ý nhìn hắn tắm!
Trời dần sập tối, ta nhìn cảnh tượng bỗng hiện ra trước mắt – sương mờ quấn quýt, ánh nến lay động – khuôn mặt lại đỏ bừng.
Ta cúi mắt, lặng lẽ quay đi, nghe phía sau tiếng nước khẽ khàng, rồi chậm rãi dựa vào mép bồn tắm, quay lưng về phía Lục Cảnh An, lòng bàn tay bất giác ẩm ướt như rịn mồ hôi.
Hóa ra u hồn cũng biết đổ mồ hôi sao?
Ý niệm vừa thoáng qua, ta đã nghĩ sang chuyện khác.
Bất giác ta bật cười khẽ, mà tiếng động phía sau rõ ràng khựng lại.
Thân thể ta lập tức cứng đờ, vội che miệng quay đầu nhìn, ba lần chắc chắn Lục Cảnh An không nghe thấy tiếng cười, ta mới yên tâm.
Bàn tay che môi khô ráo, lòng bàn tay làm gì có chút mồ hôi nào.
Rõ ràng chỉ là ảo giác mà thôi.
Thỉnh thoảng vô tình đụng phải cảnh Lục Cảnh An tắm, rồi ta cũng quen.
Từ thẹn thùng đỏ mặt ban đầu, đến thản nhiên bình thản về sau – chỉ hơn hai tháng là xong.
Ta đã c.h.ế.t được hơn bốn năm. Từng muốn vào cung nhìn phụ hoàng, nhưng mỗi lần đến trước cung môn đều bị ngăn trở.
Chừng ba tháng sau, ta mới có thể tiến cung, lại phát hiện thiên hạ đã đổi chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra, phụ hoàng trong vòng một tháng sau khi ta qua đời cũng băng hà.
Tể tướng họ Chu khởi dã tâm mưu phản ngay từ ngày sinh thần của ta, thương thế phụ hoàng mãi chẳng lành, sau để lại di chiếu rồi quy tiên.
Nay tân đế đã đăng cơ đủ bốn năm – chính là Cửu hoàng tử Tiết Thố.
Sau khi về Yển Kinh, ta quanh quẩn giữa Chu Tể tướng và Trình Thượng thư, lại hiếm khi gặp mặt Tiết Thố, càng chẳng nói đến tình cảm tỷ đệ.
Cung đình chẳng còn nơi để lòng ta vương vấn, ta cũng chẳng thiết ở lại cung.
Lơ đãng ta phiêu ra khỏi hoàng cung, lang thang khắp phố, rồi chẳng ngờ lại quay về phủ công chúa.
Từ ngày rời phủ công chúa đã nửa năm trôi qua. Phủ vẫn tịch liêu như trước, điều khiến ta bất ngờ – Lục Cảnh An cũng ở đây.
Khi phụ hoàng còn sống, người bị kìm bởi hai thế lực họ Chu và họ Trình trong triều.
Lúc ta mới năm tuổi, Chu gia đưa con gái nhập cung làm phi. Mẫu phi ta vì cản đường Chu gia mà bị vướng “hỏa hoạn trong điện”, mất mạng oan uổng.
Từ dạo đó, Lục Cảnh An nhận lệnh phụ hoàng âm thầm bảo hộ ta.
Lần trước hắn đến phủ, ta ý thức mơ hồ, chìm trong hồi ức, chẳng biết hắn làm gì ở đây.
Giờ thì ta đã rõ.
Hắn chẳng quản nhọc nhằn tới phủ công chúa – chỉ để ngắm cá.
Môi hắn hơi nhợt, dõi theo mặt ao, chẳng biết đang nghĩ điều chi.
Cá này trước đây ta chưa từng thấy, vảy sáng loáng, dáng dấp lại có vẻ gì đó kỳ lạ.
Chưa kịp nghĩ nhiều, mưa lất phất rơi.
Không biết Lục Cảnh An bị làm sao, mưa như trút cũng không tránh, chỉ ngẩn ngơ nhìn ao.
Ta vòng quanh bên hắn, muốn nhắc hắn mau vào nhà, nhưng hắn đâu nhìn thấy ta. Bất lực, ta đành ngồi xổm cạnh hắn cùng ngắm cá.
Một lúc lâu, hắn như mới hoàn hồn.
Áo quần đã ướt sũng, hắn quay về mái hiên, rồi xoay người bước vào trong nhà.
Ta chậm hắn một nhịp. Khi kịp hoàn hồn, chỉ thấy mình đứng lặng trước căn phòng, ngỡ ngàng không tin nổi –
Lục Cảnh An lại vào phòng ngủ của ta!
Ta ba bước thành hai chạy đến trước phòng, đúng lúc thấy Lục Cảnh An cầm ô giấy dầu chuẩn bị đi.
Cửa sổ bên hông chưa khép kỹ, gió lớn hất tung, mang theo mưa ùa vào.
Phủ công chúa vốn có trồng hải đường sao?
Không biết do thời gian quá lâu, hay do nguyên nhân khác, ta đã chẳng còn nhớ rõ.
Dưới tán cây, cánh hoa đỏ thắm rơi lả tả, hòa trong nước mưa mà chẳng hề gợi cảm giác thê lương.
Lục Cảnh An dường như cảm ứng được điều gì, quay đầu, bước đến khép cánh cửa sổ.
Trước khi rời đi, ta lại nhìn ao cá một lần nữa.
Giữa cơn gió gào thét, con cá chẳng những không hoảng sợ, mà còn bơi lượn vô cùng thong thả.
Lòng bàn tay ta bất giác co lại, ngẩng đầu, trong lòng đã âm thầm hạ một quyết định —
Ta nhất định phải tìm ra mối quan hệ giữa Lục Cảnh An và con cá kia.