Trường Ninh Công Chúa

Chương 2



02

 

Tuy biết rõ mối quan hệ giữa Lục Cảnh An và con cá kia bất thường, nhưng ta vẫn chẳng tìm được cơ hội để khám phá bí mật của nó.

 

Trong tháng tiếp theo, ta gần như hình với bóng không rời hắn.

 

Chỉ là triều chính rối ren khiến hắn bận bịu, ít ghé phủ công chúa hơn hẳn.

 

Ta cũng dần buông lỏng cảnh giác, trở lại nhịp sống phiêu du vô ngại như trước.

 

Nào ngờ hơn một tháng sau, Lục Cảnh An lại từ ngoài phủ mang về một nữ tử.

 

Nàng che mặt bằng lớp sa mỏng, đối hắn khẽ khàng hành lễ, rồi chậm rãi tháo tấm mạng lụa.

 

Ta sững sờ nhìn gương mặt ấy – không kìm nổi hít vào một hơi lạnh.

 

Bởi dung mạo nàng ta, quá giống ta.

 

Lục Cảnh An phản ứng còn trấn định hơn nhiều.

 

Hắn sai người đưa nữ tử xuống nghỉ, lại dặn Đinh Lan dạy bảo cẩn thận, từ điệu bộ đến dung nhan đều phải bắt chước hệt như ta khi còn sống.

 

Đinh Lan vốn là nha hoàn Lục Cảnh An sắp xếp bên cạnh ta.

 

Từ sau khi ta cập kê đến đất phong Tầm Châu, Chu Tể tướng mua chuộc nha hoàn bên người ta, suýt hại ta mất mạng.

 

Từ đó, Lục Cảnh An mới để Đinh Lan chăm lo sinh hoạt cho ta.

 

Mà nay hắn không chỉ mang về một nữ tử, còn bảo nàng ấy học theo mọi thói quen cử chỉ của ta.

 

Không hiểu vì sao, ta bỗng nhớ đến cây hải đường trong phủ công chúa.

 

Ý niệm hỗn loạn trong đầu chợt sáng rõ, thậm chí ta còn nảy ra một suy đoán điên rồ –

 

Lục Cảnh An khổ công tìm người giống ta “như đúc”, chẳng lẽ là để… tìm người thế thân?

 

Lục Cảnh An… có tình với ta ư?

 

Ta thấy kinh ngạc, nhưng lại mơ hồ cảm thấy chuyện này e không đơn giản như thế.

 

Ta nhìn hắn cúi bút viết vài dòng thư, ý nghĩ trong lòng rối ren.

 

Khi ta định ghé qua xem, hắn đã dừng bút, tỉ mỉ phong thư, ép dưới trang sách.

 

Ban ngày, ta lén đến phòng nữ tử kia.

 

Nàng tên Mạnh Ân, dưới sự dạy bảo của Đinh Lan, học rất nhanh.

 

Nếu ngồi yên, thoạt nhìn quả thực có vài phần phong thái Trường Ninh Công Chúa.

 

Chẳng mấy chốc, Đinh Lan đưa Mạnh Ân đến gặp Lục Cảnh An để bẩm báo.

 

Lục Cảnh An nhìn Mạnh Ân trầm mặc một hồi, rồi nhạt giọng:

“Ngày mai, cô theo ta dự tiệc trăm ngày của thứ tử Hữu Tướng.”

 

Bữa tiệc ấy làm lớn, gần như mời hết trọng thần Yển Kinh cùng gia quyến.

 

Ta có phần khó hiểu.

 

Nếu hắn chỉ muốn nhờ Mạnh Ân để tưởng nhớ cố nhân, chỉ cần nuôi nàng trong phủ.

 

Nhưng rõ ràng, mục đích của hắn không chỉ dừng ở đó.

 

Hắn muốn dùng gương mặt giống ta ấy – hay chính là thân phận “Trường Ninh Công Chúa” – để làm điều gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lá thư trước đó đã gửi đi, nay cũng nhận được hồi âm.

 

Ta ghé nhìn, trong thư viết: “Tất cả đã chuẩn bị xong, người trong cung cũng bố trí tai mắt, chờ phản ứng.”

 

Cuối thư còn có một câu:

“Thuốc công chúa dùng trước khi mất không đủ trí mạng. Dựa theo mô tả triệu chứng, rất giống… cổ độc.”

 

Vậy ra, Lục Cảnh An nghi ngờ – cái c.h.ế.t của ta có kẻ khác đứng sau?

 

Từ khi Chu, Trình bị diệt, triều cục hỗn loạn.

 

Khi ấy phụ hoàng bị thương, ta cũng nắm tay chen vào chính sự, đả kích dư đảng.

 

Tây Yến liên tục xâm lấn, Định An hầu Lục Yến Thanh bị thương nặng, Lục Cảnh An tới Định An quan, chẳng ở lại Yển Kinh.

 

Cuối năm, ta bận chính vụ đến đổ bệnh, rồi cứ thế liệt giường.

 

Chính lúc này, Ngũ hoàng tử hạ độc trong thuốc của ta, dụ Đinh Lan đi nơi khác, lệnh người đổ xuống cổ họng ta bát thuốc đoạt mạng.

 

Giờ nhớ lại, khắp nơi toàn điểm đáng ngờ.

 

Kẻ đổ thuốc trước khi ra tay còn gằn giọng: hắn làm theo lệnh Ngũ hoàng tử để lấy mạng ta, cũng lúc đó ta mới biết Ngũ hoàng tử muốn ép cung.

 

Nhưng bát thuốc đó, ta vùng vẫy, chẳng uống được bao nhiêu. Đinh Lan chạy về, đánh nhau với thích khách, rất nhanh giải quyết gọn.

 

Nếu bát thuốc ấy vốn không thể khiến ta chết, vậy kẻ phía sau đang muốn che mắt thiên hạ, đẩy tội c.h.ế.t của ta lên đầu Ngũ hoàng tử.

 

Có lẽ Lục Cảnh An, sau khi hồi kinh, đã phát hiện điều lạ.

 

Hắn không tin Ngũ hoàng tử hại c.h.ế.t ta, bèn tìm cách gài người khắp Yển Kinh, lại tìm nữ tử giống ta – mượn cơ hội tiệc trăm ngày để dụ kẻ giấu mặt ra tay.

 

Bất kể mục đích của kẻ đó là gì, chỉ cần hắn nghe tin “ta có thể vẫn còn sống”, hắn nhất định lại muốn g.i.ế.c ta lần nữa.

 

Hiểu được ý định thực sự của Lục Cảnh An, lòng ta rối bời, chẳng nói rõ là cảm xúc gì.

 

Ta đành vực tinh thần, chuẩn bị cho ngày mai.

 

Mạnh Ân xuất hiện không quá phô trương.

 

Lục phủ vốn không người giữ chuyện bếp núc, thiên hạ chỉ biết Lục Cảnh An đưa một nữ tử theo.

 

Chỉ là dưới sự sắp xếp của hắn, Mạnh Ân bị hắt nước, “tình cờ” tháo mạng, lộ mặt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Phu nhân bên cạnh hoảng sợ, tay run đánh rơi tách trà “choang” một tiếng.

 

Hữu Tướng phu nhân vẫn còn điềm tĩnh, bảo người đưa Mạnh Ân đi thay y phục, lại ghé tai nha hoàn dặn mấy câu, rồi báo tin cho Hữu Tướng.

 

Ta nhân cơ hội quan sát phản ứng của mọi người.

 

Ai nấy lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không ai phản ứng khác thường.

 

Nam nhân đều ở tiền sảnh. Ta định đi xem, ai ngờ giữa đường gặp một nha hoàn bưng rượu.

 

Nha hoàn ấy lén viết mấy chữ, rồi từ hậu viện lặng lẽ gửi thư ra ngoài.

 

 

Người kia rất cẩn trọng, vòng vèo nhiều ngả, chắc chắn không ai theo mới hướng về cung.

 

Ta bám theo, vừa định thấy được nơi bức thư đến, thì trời đất quay cuồng – ta lại bị kéo về bên cạnh Lục Cảnh An.

 

Đêm xuống rồi.

 

Ta giận nghiến răng, mà chẳng làm gì được.