Ông lặng im thật lâu, rồi đáp:
“Trẫm là đế vương.”
Vì ông là đế vương, nên năm xưa có thể vì hoàng quyền mà bỏ mẹ ta.
Vì mở đường, ông có thể lợi dụng những đứa con khác, cho chúng g.i.ế.c lẫn nhau.
Nhưng ông cũng có tư tâm.
Ông muốn đứa con của ông và mẹ ta kế thừa đế vị.
Còn ta, danh tiếng quá lớn, thân phận lại khác thường,
nên ông cũng vì Tạ Chỉ,
vì những nguy cơ trong tương lai,
mà không tiếc gạt bỏ tình phụ tử bao năm, tìm mọi cách trừ khử ta.
Ta hơi nghiêng người, cúi mắt nói:
“Trường Ninh đã hiểu.”
Sử sách Nam Uyên chép lại:
“Hôm ấy, khi trở về phủ, Trường Ninh Công Chúa bị kinh động, từ đó ngã bệnh, nằm liệt không dậy.
Khi hoàng tử nước láng giềng đến Yển Kinh, vốn định cùng công chúa kết thân Tần Tấn, công chúa vì bệnh cáo lui, không gặp.
Nửa tháng sau, Trường Ninh Công Chúa băng hà.”
08
Lại thêm một mùa xuân nữa.
Đã gần tròn một năm kể từ ngày ta gả vào Lục gia.
Lúc đầu, Định An Hầu – Lục Yến Thanh, khi nhìn thấy ta còn có chút ngạc nhiên,
sau lại liếc sang Lục Cảnh An, rồi cũng chẳng nói gì thêm.
Ngày ta giả c.h.ế.t hôm đó, hoàng thượng mắt nhắm mắt mở,
để ta thuận lợi rời khỏi Yển Kinh.
Ban đầu, ta vẫn còn do dự không biết nên đi đâu.
Lục Cảnh An định từ quan để đi theo ta.
Ta đã chẳng muốn quay lại Tầm Châu,
còn Vu Châu thì có nhà họ Lâm.
Thoáng chốc, ta thật sự không tìm được nơi nào thích hợp.
Về sau, ta hỏi Lục Cảnh An:
“Định An Quan là nơi thế nào?”
Hắn trầm ngâm một thoáng, rồi đáp:
“Định An Quan không phồn thịnh như các châu Nam Uyên,
chỉ có cát vàng mịt mù, chẳng mấy cảnh đẹp để thưởng.”
Ta vỗ tay khẽ, trong lòng thầm gật gù:
Cát vàng mịt mù thì càng hay –
như vậy, Lục Cảnh An sẽ không tìm được con cá đen kia nữa.
Lục Cảnh An trở về Định An Quan chưa đến ba tháng,
mọi người đã biết hắn cưới về một vị Lục phu nhân yếu ớt như gió thổi là ngã.
Thế nào gọi là yếu ớt như gió thổi?
Ấy là suốt ngày lấy cớ ốm bệnh, gặp gió thì ngã,
ba bước một cơn ho nhỏ, năm bước một hơi thở dài.
Dù sao, thiên hạ bên ngoài nói về ta cũng đại khái như thế.
Tuy phần nhiều là để che giấu thân phận,
nhưng lâu ngày, ta cũng thấy không chịu nổi,
lén chạy đến bên tai hắn mà thủ thỉ:
“Ta muốn ra ngoài.”
Ban đầu chọn Định An Quan,
là vì gốc rễ của Lục gia ở đây,
nhưng khi cuộc sống đã yên ổn,
ta rốt cuộc vẫn muốn đi đây đi đó, ngắm non xem nước.
Nào ngờ, Lục Cảnh An thẳng thừng cự tuyệt:
“Thân thể nàng chưa hồi phục, đừng bày chuyện.”
Đông ở Định An Quan giá buốt,
ta sơ ý bệnh nặng, đến nay vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Ta oán trách:
“Khi xưa chàng cũng cự tuyệt chiếu thư tấn hôn của Thượng Công Chúa như thế sao?”
Không chỉ là chiếu thư ấy –
còn có cả lời từ chối cố ý để ta nghe thấy kiếp trước.
Hắn dừng bút, ngón tay khẽ ngoắc, hơi nhướn mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng đã nhận ra đó là cái bẫy thử,
thì sao còn bảo ta nhảy vào?”
Ta lẩm bẩm trong miệng:
“Rõ ràng là chàng không quan tâm ta…”
Nửa câu sau bị hắn chặn lại bằng môi.
Hồi lâu, hắn mới hờ hững ngẩng mắt,
khóe môi thoáng nhếch, thấp giọng cười:
“Nói bậy.”
Mặt ta đỏ bừng, lấy tay che miệng, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Nhưng chuyện chịu thiệt trên người Lục Cảnh An,
ta nhất định phải đòi lại cho bằng được.
Hắn nhìn chiếc giường trống trơn lộn xộn, nhướng mày hỏi:
“Nàng đang làm gì?”
Làm gì ư?
Tách giường mà ngủ thôi.
Ta ngồi trên tiểu tháp, lấy chăn trùm kín như kén,
còn cố ý khẽ ho mấy tiếng, giả bộ yếu ớt:
“Thiếp bệnh nặng,
nếu lây cho phu quân phong hàn,
ấy chính là lỗi của thiếp.”
Lục Cảnh An nghe thấy hai chữ “phu quân”,
rõ ràng sững ra một thoáng,
nhưng vẫn kiên nhẫn vỗ vỗ vào giường lớn:
“Đêm lạnh, lại đây.”
Ta nhất định không chịu, ôm chăn lắc đầu.
Ai ngờ hắn thật sự mặc kệ ta,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
thổi tắt nến, quay về giường mà ngủ.
Ta giận đến ngứa răng, ngồi trên tháp hậm hực,
quyết bụng phải gây chút động tĩnh.
Chưa kịp “gây chuyện”,
thì đã có người nhanh hơn ta một bước –
một phát lật chăn ta ra,
làn gió lạnh ập tới, khiến ta run rẩy.
Thân hình nóng bỏng áp xuống,
một bàn tay của Lục Cảnh An ôm lấy eo ta, ép ta vào trong.
Chiếc tháp nhỏ hẹp dĩ nhiên không chứa nổi hai người,
ta suýt ngã xuống, liền theo bản năng nắm chặt cổ áo hắn.
Hắn thuận thế, ghì chặt ta trong lòng.
Ta hoảng hốt kêu:
“Ta sắp ngã xuống rồi!”
Hắn ôm chặt hơn, đuôi giọng hơi nâng,
tiếng như câu dẫn bên tai:
“Lúc nãy nàng gọi ta là gì?”
— Phu quân.
Trước nay ta chưa từng gọi hắn như thế,
hoặc “Lục đại nhân”, hoặc gọi thẳng Lục Cảnh An.
Tựa như thế thì có thể bỏ qua khoảng cách mười năm tuổi giữa chúng ta.
Ta vùi đầu vào hõm cổ hắn,
tai đỏ bừng, c.h.ế.t cũng không chịu lặp lại.
Hắn chẳng nổi giận, chỉ khẽ cười,
nhấc bổng cả người ta lên, ôm ngang, thả lại lên giường lớn.
Khi hắn nghiêng người xuống,
đường nét gương mặt dần trở nên rõ ràng trong ánh sáng mờ,
ngay cả nhịp thở của ta cũng loạn cả.
Sáng hôm sau tỉnh lại, ta khàn giọng – Lục Cảnh An thì đổ bệnh.
Ta không chút nể nang cười hắn không xót thương,
kết quả bị hắn chặn họng bằng một bát thuốc đắng nghét.
Xuân qua hạ đến, bệnh phong hàn của ta dứt hẳn,
trời cũng dần oi nồng.
Một buổi sáng sớm, Lục Cảnh An kéo ta dậy,
giục ta mặc chỉnh tề, nhét thẳng ta vào xe ngựa.