Trường Ninh Công Chúa

Chương 10



Ta nhìn hắn rất lâu, rồi bỗng nhắm mắt.

 

Mở mắt ra – ta đưa tay đẩy hắn ra.

 

Hắn bị đẩy bất ngờ, lùi một bước.

 

Ta nhìn thẳng hắn:

 

“Đại nhân không cần phiền lòng.

 

Nam tử trong kinh đếm không xuể, nhưng hôn sự chẳng do ta định.

 

Nếu phải hòa thân sang nước láng giềng… cũng không phải chuyện không thể.”

 

Lời ấy ta chỉ nói để kích hắn, ai ngờ hắn khựng lại, ánh mắt hiếm khi hiện rõ bực dọc.

 

Ta vừa ngạc nhiên vừa nhận ra – mình đã chạm trúng điều gì.

 

Ta im lặng nhìn hắn, thấy phản ứng không giống giả vờ, trong lòng bỗng sáng tỏ.

 

Phụ hoàng muốn gả ta sang nước láng giềng để hòa thân.

 

Vì thế Lục Cảnh An mới mất thăng bằng, nhờ tay Tề phu nhân dò xét lòng ta – chỉ để định trước hôn sự của ta.

 

Ai ngờ ta lại nhân cơ hội… thổ lộ với hắn.

 

Ta khẽ nhướng mày, toàn thân thả lỏng.

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

 

“Ta không muốn làm Trường Ninh nữa.”

 

Lục Cảnh An sững sờ, cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt.

 

Ta ngẩng đầu cười, nắm lấy cổ áo hắn, khẽ kéo xuống – đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

 

Trong khoang miệng thoáng vị rượu, hơi đắng, rồi chậm rãi ngọt lại.

 

Như sợ hắn chưa nghe rõ, ta ngẩng cằm, môi cong khẽ:

 

“Ý ta là… ta muốn cùng chàng bỏ trốn.”

 

Ta đã làm Trường Ninh Công Chúa nhiều năm, c.h.é.m giặc, tru gian thần, đến cả phụ hoàng cũng chỉ gọi ta “Trường Ninh”.

 

Nhưng ta – giờ chỉ muốn làm Tạ Chỉ Đường.

 

Lục Cảnh An đưa ta bỏ trốn tất nhiên sẽ liên lụy tới Định An Hầu.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Các châu Nam Uyên đều có Tri châu quản, muốn tìm nơi an thân, chẳng dễ dàng.

 

Nhưng phụ hoàng giờ chỉ muốn gả ta đi, chứ không như kiếp trước, quyết đoán lấy mạng ta.

 

Điều đó chứng tỏ… mọi việc vẫn còn đường xoay chuyển.

 

Lục Cảnh An đã hy sinh chính mình, mới cho ta cơ hội sống lại.

 

Ta không muốn cùng phụ hoàng tranh đấu đến kẻ sống người chết, uổng phí cả đời.

 

Ta vốn chẳng phải cốt nhục của phụ hoàng,

 

Công chúa Trường Ninh – cũng vốn không nên tồn tại.

 

Để thế gian này… không còn Trường Ninh Công Chúa nữa – ấy chính là cách giải quyết tốt nhất.

 

07

 

Lần đi sứ này của nước láng giềng là để cầu liên minh.

Để tỏ ý coi trọng, họ thậm chí cử hoàng tử sang làm sứ giả.

 

Dù phụ hoàng không trực tiếp mở miệng cầu hòa thân, ông ấy cũng có đủ cách khiến vị hoàng tử kia phải chủ động đề xuất.

 

Chừng năm ngày sau, ta tiến cung cầu kiến phụ hoàng.

 

Ta dẫn theo một nữ thợ chế hương cùng vào cung.

 

Dù nàng đội mũ rèm che mặt, nhưng ngay khoảnh khắc phụ hoàng nhìn thấy nàng, thân hình ông cứng lại.

 

“Con… cuối cùng cũng chịu tới gặp trẫm rồi.”

 

Nàng tháo mũ xuống, lộ ra dung nhan có vài phần giống ta, khẽ gật đầu:

 

“Lâu rồi không gặp.”

 

Ta lùi ra ngoài, ra lệnh đóng chặt điện môn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật ra, ta đã cảm thấy bất ổn từ rất lâu rồi.

 

Kiếp trước, phụ hoàng mượn cái c.h.ế.t của ta để trừ ngũ hoàng tử, mở đường cho cửu hoàng tử đăng cơ.

 

Nhưng cửu hoàng tử trong mắt thế gian ngớ ngẩn đần độn – vì sao phụ hoàng lại duy nhất chọn hắn?

 

Ta vốn chẳng phải cốt nhục của phụ hoàng, vậy cửu hoàng tử kia… vì sao lại có dung mạo tương tự ta?

 

Đến tận sau này, khi Tây Yến phát binh đánh Vu Châu, ta nhận được một phong thư từ Vu Châu gửi tới.

 

Trong thư có kèm nửa miếng ngọc bội.

 

Đó là ngọc bội của ngoại tộc họ Vu – mẹ ta và mẫu thân Tạ Chỉ mỗi người giữ một nửa.

 

Sau này, một nửa lọt vào tay Tạ Chỉ.

Còn nửa của mẹ ta, vì vụ hỏa hoạn năm ấy, cũng biến mất.

 

Trên thư viết – có người muốn gặp ta.

 

Rồi sau đó… ta nhìn thấy mẹ.

 

Quả thật, ta không phải cốt nhục của hoàng đế.

 

Mẹ ta và hoàng đế từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.

 

Chỉ là – mẹ ta đã có người trong lòng.

 

Nàng đính hôn với cha ta,

nhưng cha ta chẳng kịp trở về trước ngày cưới – c.h.ế.t dưới lưỡi đao Tây Yến.

 

Sau này, hoàng đế đăng cơ, triều trước hậu cung nội ngoại đều là địch.

 

Mẹ ta, theo lệnh của ông ấy, nhập cung, trở thành Vu quý phi sủng hậu.

 

Năm năm – đủ để đổi thay nhiều điều, huống hồ họ đã quen nhau từ tấm bé.

 

Năm xảy ra đại hỏa, mẹ ta nhận ra điều hoàng đế coi trọng nhất là đế vị.

 

Trong phút chốc, nàng nguội lạnh trái tim, quyết định nhân cơ hội giả c.h.ế.t thoát thân.

 

Sau cái c.h.ế.t của nàng,

chỉ cần hoàng đế khéo léo tìm được chút manh mối từ phủ Chu Tể tướng,

là có thể ngăn chặn việc con gái Chu gia nhập cung.

 

Nàng vốn định dắt ta đi cùng,

nhưng tai mắt Chu tể tướng giăng khắp nơi,

ta lại còn nhỏ, không thể thoát thân.

 

Nàng cũng không ngờ –

sau khi nàng “chết”, Chu quý phi vẫn tiến cung,

và chính lúc đó, nàng phát hiện mình mang thai.

 

Mẫu thân không thể cứu ta,

nhưng sợ hoàng đế hạ thủ với ta,

liền nghĩ ra một cách khác.

 

Con trai của Phù mỹ nhân đã c.h.ế.t dưới tay Chu quý phi từ lâu.

Tạ Chỉ liền trà trộn vào cung, lấy thân phận “Cửu hoàng tử” mà sống tiếp.

 

Hoàng đế nhìn thấy dung mạo của Tạ Chỉ,

tất nhiên hiểu mẹ ta vẫn còn sống,

nhưng ông không muốn gặp nàng nữa.

 

Hai người trong điện nói chuyện rất lâu.

 

Đến khi bước ra, mẹ ta đã đội mũ che mặt,

nói lời từ biệt với ta.

 

Ánh mắt nàng dịu dàng, nét mặt an nhiên:

 

“Từ lần này, e khó gặp lại.

Chỉ mong điện hạ năm năm bình an, thuận buồm xuôi gió.”

 

 

Ta hiểu rõ hàm ý trong câu nói ấy.

 

Bước vào điện, ta thấy phụ hoàng so với trước đã già hơn nhiều,

nhưng giữa chân mày, lại là vẻ thư thái giải thoát.

 

Ông nhìn ta, vẫy tay, ra hiệu ta lui.

 

Trước khi rời đi, ta vẫn không nhịn được, hỏi một câu:

 

“Phụ hoàng, nếu một ngày, giữa cửu hoàng tử và con – chỉ một người được sống… người sẽ chọn ai?”