Trường Ninh Công Chúa

Chương 3



Trên bàn tiệc, ghế thượng tọa vang lên giọng cười lạnh:

 

“Ngươi đã nói nữ tử ấy với ngươi có ơn, ngươi mới đưa từ Định An quan về.

Vậy cớ gì không tôn nàng làm thượng tân, lại nạp làm thiếp?”

 

Ta lạ lẫm nhìn kẻ kia. Hắn có vài phần ngũ quan giống ta, người quanh hắn đều kính cẩn – ắt hẳn chính là tân đế Tiết Thố.

 

Sau đó chỉ đôi ba câu uyển chuyển, né tránh.

 

Thì ra tân đế đến tướng phủ, trông thấy Mạnh Ân đang thay y phục, mới có chuyện vừa rồi.

 

Trước kia, theo dấu kẻ gửi thư vào cung, ta từng nghi rằng chính hoàng đệ chưa từng gặp mặt này mới là kẻ hạ độc thủ.

 

Nhưng nay hắn ở tướng phủ, đâu cần người khác lén gửi tin về cung.

 

Vậy bức thư đó… rốt cuộc gửi cho ai?

 

Tân đế rũ tay áo rời đi, còn ta lại bị nhốt bên cạnh Lục Cảnh An, muốn theo xem cũng đành bất lực.

 

Đợi tiệc trăm ngày tan, ta theo hắn trở về Lục phủ.

 

Thư phòng sáng đèn, Lục Cảnh An đẩy cửa vào, bên trong lại là Tiết Thố.

 

Hóa ra, Lục Cảnh An sớm đã qua thư từ cùng Tiết Thố, màn “kịch” ở phủ Hữu Tướng cũng do hai người bàn định.

 

Tiết Thố nói thẳng:

“Thư đã gửi đến Quốc sư Tín Triều.”

 

Nam Uyên Quốc sư vốn đã bị phế nhiều năm, sao giờ lại xuất hiện?

 

“Trường Ninh có lẽ giống như Tạ Chỉ – c.h.ế.t vì cổ.”

 

Khoan… Tạ Chỉ cũng c.h.ế.t rồi ư?

 

Tạ Chỉ là biểu huynh ta. Năm xưa, người Tây Yến cùng nội ứng phối hợp, bí mật đánh úp Vu Châu. Tạ Chỉ một trận thành danh, mới quay về Yển Kinh.

 

Trong kế hoạch đối phó Chu – Trình sau này, cũng có công lớn của huynh ấy.

 

Lúc Tiết Thố sắp đi, nữ tử bên cạnh hắn bỗng gọi Lục Cảnh An:

 

Nàng nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi cẩn trọng mở miệng:

 

“Lục đại nhân, chẳng biết ngài tìm được phương pháp kia từ đâu, nhưng cách đó nguy hiểm vô cùng, thậm chí hồn phi phách tán. Ta khuyên ngài – đừng tiếp tục nữa.”

 

Lục Cảnh An mặt không đổi sắc, nhưng ta nhìn thấy rất rõ – ngón tay hắn khẽ co lại.

 

Hắn đáp:

“Thần không hiểu mỹ nhân họ Diệp đang nói gì.”

 

Diệp mỹ nhân không nói thêm, nhanh chóng đuổi kịp bước Tiết Thố, đi theo lối nhỏ.

 

Nhưng ta lại bận lòng khôn xiết, trong tim như bị mèo cào.

 

Bản năng mách bảo, phương pháp mà Diệp mỹ nhân nhắc đến có liên quan tới con cá trong phủ công chúa.

 

Có lẽ… còn liên quan đến chính ta.

 

Những ngày sau đó, Lục Cảnh An ngày ngày dẫn Mạnh Ân ra ngoài.

 

Thật đúng là lả lướt như phu thê, ân ái mặn nồng.

 

Nha hoàn ở phủ Hữu Tướng biến mất, chỗ ở Quốc sư thì trống rỗng. Ta chưa từng thấy Quốc sư, đành tạm bỏ qua.

 

Nhưng lời Diệp mỹ nhân đêm ấy, ta vẫn ghi lòng. Ta lại quay về cảnh không rời nửa bước bên Lục Cảnh An.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thoạt đầu, thấy hắn trước mặt bao người nói với Mạnh Ân dịu dàng, ta còn khó chịu.

 

Lâu dần, trong tim lại dâng lên cảm giác chua xót, như có gì mắc trong cổ, nghèn nghẹn khó chịu.

 

Đến mồng Một, ta rốt cuộc chờ được cơ hội.

 

Sáng sớm, Lục Cảnh An vội vã tới phủ công chúa.

 

Hắn thẳng hướng phòng ngủ ta, thuần thục mở tủ góc, lấy ra một bát sứ trắng nhỏ cùng một con d.a.o găm sáng loáng.

 

Hắn tự cởi y phục, lộ ra trung y trắng tinh. Ta vội cúi đầu.

 

Nhưng hắn không dừng lại – cầm dao, đ.â.m thẳng vào tim mình.

 

Ta theo bản năng đưa tay ngăn, nhưng tay xuyên qua người hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn m.á.u đỏ chảy.

 

Ta chợt hiểu – vì sao hôm gặp Lục Cảnh An ở phủ công chúa, mặt hắn tái nhợt như vậy.

 

Nếu ta nhớ không nhầm, hôm ấy… cũng là mồng Một.

 

Ta nhìn Lục Cảnh An đổ nửa bát m.á.u tim vào ao.

 

Con cá đen từ góc ao bơi ra, nước ao nhanh chóng trong veo như cũ.

 

Hắn đứng trước ao rất lâu, mãi đến khi trời sụp tối mới rời phủ công chúa.

 

Ta chậm hơn hắn vài bước, chợt nhận ra – trời đã tối, nhưng ta không còn bị trói buộc trong vòng ba thước quanh hắn.

 

Cứ ba tháng, hắn lấy m.á.u một lần. Ba tháng trước, bát m.á.u đó cho phép ta vào hoàng cung; còn hôm nay – khiến ta không còn bị nhốt cạnh hắn ban đêm.

 

Vậy chẳng lẽ cả việc ta tồn tại đến giờ – cũng chẳng phải ngẫu nhiên.

 

Nhưng ta nhìn theo bóng lưng hơi lảo đảo ấy, đột nhiên nhớ đến lời cảnh cáo của Diệp mỹ nhân đêm trước – tim ta nhói đau.

 

Ba tháng sau, sẽ thế nào?

 

Nay ta tự do, còn thân thể Lục Cảnh An thì càng thêm suy kiệt.

 

Nếu hắn cứ tiếp tục dùng “phương pháp” đó – hắn… sẽ ra sao?

 

Nhìn hắn xoay người rời đi, lòng ta tràn đầy một nỗi bất lực không nói nên lời.

 

03

 

Sau quãng thời gian đó, ta không dám tiếp tục ở bên cạnh Lục Cảnh An.

 

Nói không rõ vì sao lại lựa chọn tránh né, chỉ là mỗi khi nghĩ đến những điều hắn đã làm cho ta, mà ta nay đã thành kẻ âm dương cách trở, trong lòng lại dấy lên nỗi giằng xé khó nguôi.

 

Ta không phải chưa từng động tâm với hắn.

 

Từ năm mười tuổi, ta đã quen biết hắn; đến khi cập kê, rời đến Tầm Châu, ta càng ngày càng gần gũi hơn với hắn.

 

Khi những công tử cùng thế gia tuổi tác tương đồng với hắn đã sớm lộ tài năng, thì hắn lại chủ động rời kinh, tới vùng đất heo hút ấy để bầu bạn cùng ta.

 

Nếu không có Lục Cảnh An, e rằng ta khó thoát khỏi những vụ ám sát chồng chất, càng không thể còn sống để quay về Yển Kinh.

 

Sau khi hồi kinh, quyền thế trong tay ta càng thêm hùng hậu.

 

Phủ công chúa chẳng thiếu kẻ ân cần nịnh nọt, nhưng chẳng một ai… có thể giống hắn.

 

Về sau, phụ hoàng từng thăm dò ý hắn, chỉ nghe Lục Cảnh An nói một câu:

“Công chúa cùng tiểu muội của thần tuổi tác tương đồng, thần chỉ xem điện hạ như muội muội.”

 

Nghe được câu đáp ấy, ta cả đêm không ngủ. Từ đó, ta cố tình giữ khoảng cách, chỉ coi hắn như bậc trưởng bối, kính trọng hắn, chẳng dám nghĩ xa thêm một tấc.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^