Giờ ta chỉ cầu hắn bình an, thuận thọ, sống hết một đời yên ổn.
Đáng tiếc, sự đời chẳng theo lòng người – ta tận mắt thấy Lục Cảnh An lao về phủ công chúa, chờ đến khi trời sáng, hắn lại tái diễn pháp môn ba tháng trước ngay trước mắt ta.
Chỉ là, lần này – hắn không rời khỏi phủ công chúa nữa.
Hắn ngã xuống trước ao, tuyết lạnh không chút nể tình phủ đầy người hắn, m.á.u từ n.g.ự.c loang đỏ nền tuyết.
Đầu ta choáng váng, đứng cũng không vững.
Ta đưa tay muốn chạm vào mi mắt hắn, nhưng cả người nhẹ bẫng, ý thức dần dần mờ đi.
Trước mắt tối đen – cuối cùng, ta mất hẳn tri giác.
04
Một lần nữa mở mắt, ánh trời đã rực rỡ.
Ta theo bản năng giơ tay che luồng sáng chói mắt. Bên dưới là chiếc giường êm ái mềm mại, xung quanh là khung cảnh quen thuộc.
Là ở phủ công chúa.
Nghe thấy động tĩnh, Đinh Lan vén màn giường, giọng mang theo niềm vui mừng:
“Điện hạ, người tỉnh rồi?”
Lúc này ta mới nhận ra — ta có thể chạm vào đồ vật.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng ta chẳng bận tâm, vội nắm lấy cổ tay Đinh Lan, hỏi:
“Lục Cảnh An đâu?”
Đinh Lan hơi sững người:
“Đại nhân nhận được điều lệnh, liền vội vàng từ Tầm Châu quay về kinh, giờ đang ở ngoài phòng đợi.”
Điều lệnh? Tầm Châu?
Ta lại hỏi:
“Bây giờ là năm thứ mấy?”
“Kiến Gia năm thứ hai mươi.”
Trang trí trong phòng rất quen, ngoài cửa sổ trống trải, chẳng còn bóng dáng hải đường.
Ta… đã trở về năm hai mươi tuổi.
Không nhìn thấy Lục Cảnh An, lòng ta vẫn bồn chồn không yên, buông tay Đinh Lan, xoay người xuống giường, chạy vội ra ngoài.
Vừa bước qua cửa, liền đ.â.m sầm vào một người.
Sống mũi va vào lồng n.g.ự.c kia, cảm giác tê nhói lan ra, nước mắt vô thức rơi xuống.
Người ấy bị ta đụng mạnh, khẽ hừ một tiếng, sợ ta ngã nên đưa tay đỡ lấy bờ vai, dịu giọng:
“Sao vậy, gấp gáp thế?”
Nghe giọng nói quen thuộc, ta vội lau nước mắt, đến khi nhìn rõ gương mặt trước mắt, trong lòng mới dấy lên cảm giác không chân thực.
Lục Cảnh An… vẫn sống.
Người trước mắt ấm nóng, rõ ràng là người sống. Ta có thể chạm tới hắn, hắn cũng nghe được giọng nói của ta.
Toàn thân ta run rẩy.
Nhưng Lục Cảnh An lại tưởng ta lạnh, khẽ dỗ:
“Vào trong nói chuyện.”
Ta càng khóc lớn hơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn không chịu buông.
Hắn bất đắc dĩ, bảo Đinh Lan ra ngoài, rồi kéo ta về giường, đắp chăn kín mít cho ta.
“Ác mộng sao?” – giọng hắn dịu êm.
Nhiều năm trước, hắn cũng từng hỏi ta như vậy.
Khi ấy Chu tể tướng phái người từ ngàn dặm tới ám sát ta. Đêm xuống ta chẳng dám ngủ, nhắm mắt liền toàn là m.á.u tanh, cảnh tượng rùng rợn.
Khi ấy ta còn nhỏ, đến khóc cũng chỉ dám trùm chăn, lặng lẽ rơi lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm sau, Lục Cảnh An phát hiện mắt ta đỏ hoe, từ đó mỗi đêm đều gác ngoài phòng ta.
Đêm ta mơ ác mộng, hắn vỗ nhẹ lưng ta, nói chính câu này.
Những ký ức ấy ập về, xen lẫn xót xa và khổ sở, suýt nhấn chìm ta.
Nhìn hàng cúc áo trước n.g.ự.c hắn, ta cúi mắt đáp khẽ:
“Là… ta mơ ác mộng.”
Nếu tất cả chỉ là ác mộng thì tốt biết bao.
Ta nằm trên giường, lắng nghe tiếng hắn và Đinh Lan trò chuyện bên ngoài – hắn hỏi ta thời gian qua có bị kinh hãi hay chịu oan ức gì không.
Ánh mắt ta dõi theo màn giường mỏng, suy nghĩ trôi xa.
Dẫu đã sống lại một đời, trong lòng ta vẫn còn một điều không sao hiểu nổi.
Những lời Quốc sư nói, ta luôn ghi tạc.
Kiếp trước, kẻ muốn g.i.ế.c ta… thật sự là phụ hoàng sao?
Ta thật sự không phải… con ruột của phụ hoàng sao?
Lòng ta rối như tơ vò, mí mắt nặng trĩu, chẳng biết mình đã ngủ từ khi nào.
Lần nữa tỉnh dậy, trời đã về chiều.
Sau giấc ngủ, tinh thần ta khá hơn hẳn. Ta bước ra khỏi phòng, lại thấy Lục Cảnh An đứng quay lưng, trước ao trong phủ công chúa.
Khoảnh khắc ấy, ta còn tưởng hắn cũng nhớ được kiếp trước.
Ta gần như chạy đến bên hắn.
Hắn nhìn thấy ta túm tay áo mình, trước là ngỡ ngàng, sau khẽ nhíu mày.
Hắn cởi áo choàng, khoác lên vai ta, nói:
“Đầu xuân khí lạnh, điện hạ cẩn thận thân mình.”
Ta gắng đè nén những cảm xúc cuộn trào, nhìn thẳng mắt hắn hỏi:
“Tiên sinh có biết ao này từng nuôi một con cá đen?”
Ánh mắt hắn thoáng nghi hoặc, vẻ mặt không khác thường:
“Cá đen?”
Hắn không nhớ đoạn quá khứ kia.
Ta hơi thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ta không rõ lai lịch “pháp môn” kia, chỉ biết nó như một loại hiến tế.
Cực kỳ nguy hiểm.
Dù nhờ pháp đó ta được sống lại, ta vẫn mong Lục Cảnh An mãi mãi không dùng lại nữa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta hít sâu, nói thật nghiêm túc:
“Nghe đồn chủ nhân đầu tiên của phủ này tin quỷ thần, từng cúng một con cá trong ao. Nhưng lỡ vướng nguyền rủa, cuối cùng hồn bay phách tán.”
Tất nhiên, ta chỉ bịa chuyện, mục đích chỉ để hắn tránh xa con cá đen kia.
Sắc mặt hắn có chút trầm trọng. Hắn định nói gì đó, nhưng bụng ta “ục ục” hai tiếng.
Không gian yên tĩnh đến mức tiếng ấy vang rõ mồn một.
Tai ta nóng ran, lúng túng vô cùng.
Lục Cảnh An bất đắc dĩ cong môi cười, mời ta đi dùng bữa. Ta dĩ nhiên thuận nước đẩy thuyền, đồng ý.
Đi tới cửa, ta không kịp nghĩ đã định lao thẳng ra, hắn theo bản năng đưa tay chắn trước trán ta.
Bộp một tiếng – mu bàn tay hắn đập mạnh vào khung cửa. Ta lập tức hoàn hồn.
Có lẽ vì từng là u hồn nên ta quen xuyên tường xuyên cửa, giờ chưa quen với thân xác, suýt nữa đ.â.m sầm vào tường.