Ta lùi lại, toan kéo tay hắn xem xét vết thương.
Hắn cúi mắt, giấu bàn tay vào ống tay áo, nói:
“Không sao.”
Nhưng ta đã nhìn thấy — mu bàn tay hắn đỏ ửng.
Ta đã chuẩn bị tâm lý cho sự xa cách của hắn, song lòng vẫn không tránh khỏi chùng xuống.
Trong bữa, Lục Cảnh An hỏi ta về những việc nửa năm qua ở Yển Kinh, cùng kế hoạch sau này.
Với ta, ký ức thuở mới hồi kinh đã hơi xa vời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dù vất vả, ta cũng đã đứng vững nơi đất này.
Kiếp trước, ta quá mức rực rỡ.
Ở kinh thành, công khai đối đầu Chu tể tướng, Trình thượng thư, lại ngấm ngầm chọc giận Chu tể tướng – để đến nỗi hắn quyết định khởi binh phản loạn đúng ngày sinh thần ta.
Kế cũ có thể tái diễn, nhưng Chu tể tướng cáo già, cách ấy quá tốn thời gian, lại khó lường hắn sẽ làm điều gì vượt quá.
Ta định thay đổi.
Nếu cứng chọi cứng chỉ tan xương nát thịt – vậy ta dùng mềm thắng cứng.
Về thân thế của ta…
Mẫu phi mất khi ta còn nhỏ, việc điều tra sự thật càng gian nan.
Chức Quốc sư đã bỏ lâu, muốn tìm người đó chẳng dễ.
Nhưng Chu tể tướng thì khác. Hắn đã ở ngôi cao, còn đưa con gái vào cung làm phi. Mượn tay hắn để điều tra cũng không phải không thể.
Điều ta cần làm – là bán cho hắn một cái “ân tình”.
Ngày hôm sau, ta rời phủ từ sớm.
Lục Cảnh An lần này về kinh, là để tra vụ Chu phủ nuôi tư binh.
Mà vụ tư binh này… chính là ta tung ra.
Một tháng trước, phe Chu tể tướng dâng tấu: “Trường Ninh Công Chúa có đất phong, có tước, mà ở Yển Kinh mãi không đi, thật trái lẽ.”
Nghe tin, ta thẳng lên triều, nhân chuyện tư binh mà xé toang mặt Chu tể tướng.
Phụ hoàng nổi giận, lệnh tra xét.
Còn ta, vì “tự tiện xông triều”, bị phạt cấm túc nửa tháng.
Khi được thả, mỗi lần ra khỏi phủ, ta đều cảm nhận có người bám theo, theo dõi nhất cử nhất động.
Nay kế hoạch đổi khác, ta phải ra tay trước.
Ta bắt “cái đuôi” kia, bảo hắn về báo với chủ nhân:
“Ta có cách giải quyết nỗi lo trước mắt.”
Chu tể tướng chậm rãi đến, thấy ta liền sững:
“Công chúa lâu không gặp, sao lại gầy guộc thế này?”
Dĩ nhiên ta gầy – hôm qua ngủ nhiều quá, tối thức trắng, bàn với Lục Cảnh An đến tận sáng.
Để gặp Chu tể tướng, ta còn bảo Đinh Lan chuẩn bị cho ta vẻ tiều tụy, mất hồn mất vía.
Ta rơi lệ, dập đầu hành đại lễ:
“Đại nhân, cứu ta.”
Hắn đỡ ta lên:
“Điện hạ đây là có ý gì?”
Ta hít sâu, nửa thật nửa giả kể ra “bí mật kia”.
Rồi nói ta tình cờ nghe được: phụ hoàng định mượn tay ta loại bỏ Chu tể tướng, sau đó đổ tội cái c.h.ế.t của ta cho Ngũ hoàng tử, khiến Chu gia không ngóc nổi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu tể tướng nghe xong, trầm ngâm:
“Việc này… thật sao?”
Ta lau nước mắt:
“Đại nhân không tin cũng phải. Nay ngài vì tư binh mà tự lo chẳng xong, tất cả đều là lỗi của Trường Ninh. Nhưng nếu đại nhân không chê… ta có một kế.”
Kiếp trước, Chu tể tướng bị điều tra tư binh, nhưng hắn khăng khăng nói đó chỉ là “phủ binh”.
Thêm người cầu xin, hắn không mất gốc rễ.
Nhưng chuyện tư binh có thể là cây cầu để ta “giao hảo” với hắn.
Ta nói, chưa đến một tháng sẽ là sinh thần phụ hoàng. Nếu tìm được kỳ trân dị bảo dâng tặng, vì quá quý giá mà tăng cường hộ vệ, cũng hợp tình hợp lý.
Chu tể tướng hiểu ngay ẩn ý, cảm ơn, vội vã rời đi.
Chỉ với chuyện hôm nay, Chu tể tướng chưa chắc tin hẳn ta.
Nhưng ta cũng chẳng cần niềm tin ấy.
Về phủ, hắn nhất định phái người tra xét.
Nếu bí mật kia là giả – hắn sẽ nghĩ ta lừa hắn, thậm chí nghi ngờ lễ vật sinh thần có điều mờ ám.
Nhưng nếu là thật – hắn sẽ chìa cành ô-liu, để “củng cố quan hệ”, trao chứng cứ cho ta.
Lục Cảnh An từ gian bên bước ra, ngồi đối diện ta:
“Những gì điện hạ vừa nói với Chu tể tướng… là thật?”
Ta lắc đầu, cúi mắt nhìn tách trà:
“Ta cũng không biết.”
Một lát sau, khi ta định rời đi, hắn gọi ta lại:
“Điện hạ.”
Hắn đến gần, khẽ nói:
“Nghĩ đi nghĩ lại, có một chuyện thần vẫn nên nói.”
“Nửa năm trước, khi điện hạ vừa rời Tầm Châu, bệ hạ từng gửi cho thần một phong thư.”
Hắn hơi tránh ánh mắt ta:
“Trong thư hỏi thần, có đồng ý cưới công chúa không. Thần… đã từ chối.”
Ngón tay ta siết chặt, móng bấu vào thịt mà không thấy đau.
“Sau đó, bệ hạ lại dò hỏi thần về những công tử tài tuấn các châu Nam Uyên, còn hỏi thần, điện hạ có từng gặp gỡ Lâm Tu Trì – con trai Tri châu Vu Châu không.
Những thế gia ấy, điểm chung đều là… nắm binh quyền.”
“Thần từng tưởng bệ hạ quan tâm hôn sự của điện hạ, nên không nghĩ nhiều. Giờ nghĩ lại, thật có gì đó khác thường.”
Sao lại chẳng khác thường?
Nếu phụ hoàng thật sự nghĩ cho ta, sao không hỏi ý ta, lại lén tìm những công tử thế gia cầm binh?
Kiếp trước, phụ hoàng triệu Lục Cảnh An vào cung, ta vô tình nghe được câu hắn từ chối, rồi mới gật đầu với mối hôn sự cùng Lâm Tu Trì.
Nhưng phụ hoàng đã hỏi ý Lục Cảnh An – vậy sao còn phải hỏi thêm?
Ta vốn chưa từng đề phòng phụ hoàng. Rõ ràng, người lấy cớ ấy để ta buông tay, thuận theo một cuộc hôn nhân khác.
Thời gian thấm thoắt.
Tới sinh thần phụ hoàng, Chu tể tướng quả nhiên dùng đúng kế ta hiến.
Lục Cảnh An cũng nhắm mắt làm ngơ, chậm chạp chưa tra ra kết quả.
Phụ hoàng gượng cười.
Sau yến tiệc, phụ hoàng gọi ta ở lại.