19.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, tôi đã thấy Tống Xâm Nhiên đứng đó—cao ráo, bảnh bao, mặc vest chỉnh tề như thể đang chuẩn bị đi đàm phán chứ không phải tới trường đón người yêu. Giữa đám sinh viên áo phông quần jean, anh như một... quảng cáo Dior biết đi.
Tôi đang hí hửng tính chạy tới thì cánh tay bị kéo lại.
Lý Gia Hòa.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể tôi vừa trộm đồ, vừa đốt nhà anh ta xong vậy.
"Tôi đang bận," tôi nói, giật nhẹ cánh tay.
"Việc bận của cô là đi quyến rũ cậu tôi à?" – Lý Gia Hòa cười lạnh. "Trần Nam Phi, tôi sai khi ngoại tình là thật. Nhưng cậu tôi thì có tội tình gì? Cô muốn trả thù thì nhắm vào tôi đây này, đừng lôi người khác vào."
...Ơ kìa?
Nghe nói não là thứ ai cũng có mà?
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta đầy thắc mắc: "Tôi mà có cái năng lực quyến rũ đó thì giờ đã làm CEO rồi, không đứng đây đôi co với anh đâu."
Tôi định bỏ đi thì anh ta vẫn lì lợm túm lấy tay tôi.
"Nếu cô thật sự cưới cậu tôi, tôi chẳng phải sẽ phải gọi cô là… mợ sao? Cô dám nói cô không cố tình?"
Ờ thì… từng nghĩ đến chứ.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Thậm chí nghĩ đến mức còn tưởng tượng cảnh anh ta mang trà đến chúc mừng đám cưới tôi.
Tôi cười tươi: "Thì sao? Cỏ trên đầu tôi là ai trồng? Nếu tôi chịu đựng được, thì anh gọi một tiếng ‘mợ’ chắc tôi cũng ráng nghe nổi."
Đúng lúc đó, tôi chạm phải ánh mắt của Tống Xâm Nhiên.
Mặt anh đen như mây giông, khí áp tụt không phanh.
Thôi rồi, hiểu lầm toang thật sự.
"Tức là, em quen tôi chỉ để chọc tức nó?"
Tôi méo mặt.
20.
Dù trước khi tới bệnh viện tôi đã tự nhủ đủ kiểu, cố gắng ổn định tinh thần, nhưng khi bác sĩ đưa giấy tờ cho, chân tôi lại mềm nhũn, gần như đứng không vững.
Mấy đứa bạn thân vội đỡ tôi ngồi xuống ghế ngoài sảnh, rồi chạy đi đóng viện phí giúp.
Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối lại—một đôi giày da bóng loáng xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Tim tôi siết lại, chẳng cần nhìn cũng biết là ai.
Tôi không dám ngẩng đầu.
Sảnh bệnh viện đông người qua lại, nhưng tôi và anh giống như bị cô lập trong một không gian khác, không khí xung quanh đặc quánh lại.
“Bây giờ đến nhìn anh em cũng không muốn nhìn à?”
Giọng Tống Xâm Nhiên trầm thấp, mang theo chút trách móc và tổn thương.
Tôi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, trong đó ẩn giấu một nỗi buồn mà tôi không muốn đối diện. Tim tôi chùng xuống.
"Không có." Tôi chỉ nói ngắn gọn hai từ, rồi lại cúi đầu.
"Không có gì?" Anh ngồi xổm xuống, gương mặt lạnh lùng áp sát lại.
Tôi mặt đỏ lên, khẽ lẩm bẩm: "Không phải là không muốn nhìn anh… hôm đó anh bỏ đi trước. Em tưởng… anh không muốn gặp em nữa."
Giọng tôi run nhẹ, như sắp khóc đến nơi.
Anh luống cuống: "Phi Phi, đừng khóc. Hôm đó anh có giận, nhưng chưa bao giờ muốn không gặp em."
"Nhưng mấy ngày rồi anh không tìm em…" Tôi nghẹn ngào.
"Bởi vì có người không đi làm, nên phần việc của cô ấy rơi hết lên đầu anh." Anh nhướng mày, giọng mang theo chút trách móc.
Tôi trừng mắt: "Ý anh là lỗi tại em?"
"Không dám," anh bật cười, ánh mắt dịu lại. "Anh chỉ muốn em biết, dù là công việc hay cuộc sống… em đều là phần không thể thiếu trong cuộc đời anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chết thật, cái miệng này… sao lúc cần cứng thì mềm nhũn ra như vậy chứ?
Tôi vừa định nhoẻn miệng cười thì…
"Trần Nam Phi, đến lượt cậu phẫu thuật rồi, mau lên mau lên!"
Ba đứa bạn thân như thần thánh xuất hiện, hùng hổ kéo tôi dậy.
Tôi lập tức cứng người, chân tay run rẩy: "Gì mà nhanh dữ vậy?"
"Nhanh gì mà nhanh? Trước cậu còn mấy người lận. Nếu không nhờ bọn này lanh tay chiếm suất từ lúc đóng tiền, giờ chắc ngồi đợi dài cổ."
Chúng nó mặt mày đắc ý.
Tôi bắt đầu hoang mang: "Tớ… tớ nghĩ tớ cần suy nghĩ lại."
Tống Xâm Nhiên bất ngờ nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng.
Khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy cả nhịp tim anh. Anh lấy ra một chiếc nhẫn, ánh bạc lấp lánh, nhẹ nhàng nói: "Phi Phi, cưới anh nhé. Anh sẽ mang đến cho em hạnh phúc."
"Nhưng mà…" Tôi hơi do dự.
"Không tin anh sao?"
"Không phải, chỉ là… còn công việc của em…"
"Thư mời nhận việc đã soạn sẵn, chỉ chờ phu nhân gật đầu."
Tôi còn chưa kịp đáp, ba đứa bạn thân đã đồng loạt hét lên: "ĐỒNG Ý ĐI!!! ĐỒNG Ý ĐI!!!"
Không biết từ đâu, một đám người xúm lại hóng chuyện, cũng bắt đầu hò hét theo.
Tôi thở dài, bất lực… nhưng cũng không giấu được nụ cười. Một tay tôi sờ lên bụng, tay còn lại đưa vào chiếc nhẫn: "Ừ… miễn cưỡng đồng ý vậy."
Tiếng vỗ tay, reo hò vang khắp cả bệnh viện.
Ra tới ngoài, tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai. Bèn quay sang kéo đầu anh lại: "Này, sao anh biết em ở bệnh viện?"
Anh cười thần bí: "Thiên cơ bất khả lộ."
Tôi liếc anh một cái: "Xạo quá. Trừ lũ bạn thân của em ra, còn ai mách được?"
21.
Hôm đó, tôi bị Tống Xâm Nhiên dẫn về nhà ăn cơm.
Không tránh được, lại chạm mặt Lý Gia Hòa.
Cậu ta mặt mày khó chịu, hỏi thẳng anh cậu mình: “Cậu, cậu nhất định phải cưới bạn gái cũ của cháu à?”
Ông cậu không chiều cậu ta, giơ tay vỗ một cái lên trán: “Gọi là mợ đi, vô lễ vừa thôi.”
Tôi đưa tay che miệng cười khúc khích: “Không vội, cứ từ từ thích nghi.”
“Thích nghi cái P ấy! Trần Nam Phi, em đừng có mơ!”
Tống Xâm Nhiên bóp bóp huyệt thái dương, quay sang nói với mẹ Lý Gia Hòa: “Chị, hôm trước chị bảo em sắp xếp việc làm cho thằng nhóc này đúng không? Em nghĩ mãi, quyết định gửi nó qua nhà máy ở châu Phi rèn luyện một thời gian. Không thì nó chẳng biết nồi sắt là gì đâu.”
“Cậu làm vậy là tư thù cá nhân!”– Lý Gia Hòa sắp tức đến khóc.
Tống Xâm Nhiên cười lạnh: “Nói vậy là sai rồi, tôi đang cảm ơn cậu đấy. Cảm ơn vì mắt cậu mù.”
Tối về đến nhà, Tống Xâm Nhiên cứ khăng khăng áp tai lên bụng tôi nghe ngóng.
“Mới tí tuổi, làm gì có động tĩnh gì chứ?” – Tôi tức cười.
“Em không hiểu đâu, đây là giao tiếp bí mật giữa hai cha con, người ngoài nghe không được.”
Nói xong, anh ấy còn nghiêm túc dỏng tai lên nghe mấy phút.
“Rồi con nói gì?” – Tôi giả vờ tò mò.
Nó nói: “Ba ơi, ba phải yêu mẹ thật nhiều nha. Chờ con ra đời rồi, ba con mình sẽ cùng yêu mẹ.”
Tôi bĩu môi, trợn mắt: “Anh đúng là nghiêm túc mà nói chuyện nhảm.”
Anh bất ngờ đứng dậy, hơi cúi xuống, những nụ hôn nhẹ nhàng phủ lên môi tôi: “Anh nói thật đấy. Em có thể tin anh cả đời.”
“Được, em tin.”