Từ Bạn Gái Cũ, Nay Là Mợ

Chương 10



17.

Tống Xâm Nhiên đã hứa với tôi là sẽ tách bạch công – tư rõ ràng, dù có hơi gượng ép một chút… nhưng anh ấy vẫn làm được.

Tôi cũng đã hoàn thành kỳ thực tập một cách suôn sẻ, nhận được giấy chứng nhận hoàn hảo, hồ sơ xin việc trông đẹp hẳn ra.

“Vì sao em không cân nhắc ở lại công ty? Hầu hết thực tập sinh đều mong sau kỳ thực tập có thể được giữ lại mà.” – Tống Xâm Nhiên ngồi trên ghế tổng giám đốc, hiếm hoi nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi trợn mắt: “Sao anh lại không biết lý do?”

Anh lại bày ra gương mặt vô tội, như bị oan lắm: “Anh sao biết được?”

Tôi đứng dậy, hai tay chống bàn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em không thích yêu đương nơi công sở. Em nghĩ mình nên tìm một nơi khác.”

Vừa dứt lời, tôi chuẩn bị quay đi thì bị anh kéo lại, tay ôm lấy cổ tôi.

“Nếu vậy thì mình công khai đi.”

Nói xong anh cúi người định hôn tôi.

Đúng lúc đó, trong bụng tôi đột nhiên cuộn lên, tôi đưa tay bịt miệng, nôn khan một tiếng.

Tống Xâm Nhiên nhìn tôi đầy khó chịu, trách móc: “Em ghét anh đến mức đó à? Anh có ăn tỏi đâu chứ?”

“Không phải tại anh… Mấy hôm nay em thấy dạ dày khó chịu, cứ buồn nôn suốt.”

Anh ngớ người vài giây, rồi ánh mắt dịu lại, tình tứ đến mức sắp nhỏ nước.

Anh vòng qua bàn, bế thẳng tôi lên.

“Tống Xâm Nhiên! Anh điên rồi à? Mau thả em xuống!”

Đúng lúc đó, chị trưởng phòng gõ cửa bước vào. Vừa nhìn thấy cảnh này, chị ấy lặng lẽ quay người rút lui, nhưng bị Tống Xâm Nhiên gọi lại.

“Chuẩn bị xe, đến bệnh viện thành phố.”

“Đi bệnh viện làm gì?” – Tôi vẫn đang bị anh bế.

Anh ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả lên tai: “Đi xem thử là vấn đề dạ dày… hay là có em bé rồi.”

Tôi lập tức lấy tay che mặt đang nóng rực, mặc kệ anh bế tôi ra khỏi văn phòng.

Tống Xâm Nhiên dẫn tôi làm một loạt xét nghiệm ở bệnh viện. Khi có kết quả, nhiều cái tôi chẳng hiểu gì. Chỉ có tờ siêu âm là rõ ràng nhất – bên dưới ghi dòng chữ: Có Thai

Ha ha… trúng số rồi!

Tôi cạn lời, muốn khóc mà khóc không nổi, còn Tống Xâm Nhiên thì mừng rỡ quá mức, bắt đầu bàn chuyện sau này cho con học trường nào.

“Ơ? Phi Phi, sao em không vui?” – Cuối cùng anh cũng phát hiện ra vẻ mặt tôi.

“Anh thấy việc em chưa cưới mà có thai đáng tự hào lắm hả?” – Tôi nhìn anh không vui chút nào.

“Cũng đúng, anh sẽ sắp xếp liền. Cưới ngay!”

Tôi: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai đồng ý cưới với anh đâu?

Tôi bảo anh bình tĩnh lại, sau đó rất nghiêm túc nói: Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để sinh con.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Y như tôi đoán, mặt anh đanh lại, giọng cũng lạnh hẳn: “Không có thời điểm nào là không thích hợp. Chỉ có con người không thích hợp thôi. Em không muốn có con với anh đúng không?”

Cách anh hiểu chuyện kiểu "doanh nghiệp" thế này tôi đúng là bó tay.

“Không phải như vậy.”

“Vậy ý em là muốn có con với anh rồi?” – Anh lại đổi sắc mặt, ánh mắt dịu dàng như mật.

Ờm… rõ ràng là anh mắc bệnh đa nhân cách.

“Ý em là… có thể tạm thời chưa có. Em không muốn sự nghiệp của mình còn chưa bắt đầu mà đã phải dừng lại vì con cái.”

Tôi nhìn anh đầy chân thành, có một chút tội nghiệp, thêm phần van xin.

“Thật ra em có từng nghĩ… hai chuyện này không nhất thiết phải xung đột không?” – Anh thở dài, rồi nói – “Thôi, tùy em. Em muốn sao thì cứ vậy đi.”

Tuy nói là “tùy em”, nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng… anh đang rất thất vọng.

18.

Từ bệnh viện đi ra, tôi bảo Tống Xâm Nhiên đưa tôi về ký túc xá. Anh ấy cũng chẳng níu kéo gì nhiều, chỉ bảo tài xế làm theo lời tôi.

Hiếm khi thấy anh ấy ngoan ngoãn như vậy, chắc là đang giận dỗi vì tôi không muốn giữ lại đứa bé.

Trong ký túc, mọi người đều có mặt. Nhìn thấy tôi mặt mày buồn bã, cả đám nhìn nhau rồi bu lại hỏi: “Phi Phi, sao thế? Bị tổng tài đá à?”

“Không thể nào? Nhà đó làm sao vậy, sao cứ nhằm vào một mình cậu thế?”



Tôi thực sự nghi ngờ mấy người này có phải bạn tôi không nữa, chẳng ai mong tôi được yên ổn à?

Tôi kể chuyện mang thai cho họ nghe, vậy mà phản ứng đầu tiên lại là khuyên tôi “mẹ dựa con mà vượng.”

Tôi lười cãi nhau, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu chỉ nghĩ xem nên giữ hay bỏ đứa bé.

Một lúc sau, ba người đang chen chúc bên cửa sổ bỗng cùng hỏi với vẻ trầm ngâm: “Ngành mình có phải chỉ có mỗi cậu tên là Trần Nam Phi không?”

Tôi không mở mắt, chỉ lười biếng trả lời: “Không biết nữa, chắc là vậy? Mà hỏi cái đó làm gì?”

“Bọn tôi đang nghĩ cái khí cầu đang bay đến kia ghi tên ‘Trần Nam Phi’ có phải là cậu không.”

Hả?

Câu đó đủ khiến tôi bật dậy khỏi giường.

Tôi chen ra cửa sổ nhìn, mặt lập tức đỏ như cà chua chín.

Một quả bóng bay màu hồng to tướng, phía dưới buộc theo một dải ruy băng dài, trên đó viết rõ ràng: “Khoa Hành chính công Trần Nam Phi, lấy anh nhé, anh sẽ cho em hạnh phúc.”

Tôi mặc kệ tiếng xuýt xoa và ánh mắt ghen tị sau lưng, vội vàng chạy xuống lầu.

Tống Xâm Nhiên anh dùng cách cầu hôn sến sẩm lỗi thời này để khoe của tôi không quản, nhưng làm ơn đừng khiến tôi xã hội kỳ thị được không!