Từ Bạn Gái Cũ, Nay Là Mợ

Chương 15



8.

Dẫn cô ấy về ra mắt gia đình, mẹ và chị tôi đều khá ưng ý.

Cả nhà chắc chỉ có mỗi Lý Gia Hòa là không vui. Dù sao thì, chuyện “bạn gái cũ trở thành mợ” trong dòng chảy lịch sử cũng hiếm lắm, cậu ta coi như được ghi danh rồi.

Nhìn theo góc độ khác thì, chiêu này của Trần Nam Phi đúng là sáng tạo thiệt.

Sau đó, tôi theo cô ấy về quê ra mắt bố mẹ vợ tương lai. Họ đều là người tốt, nhìn ra được họ rất thương cô ấy.

Mẹ cô ấy dặn đi dặn lại là phải đối xử tốt với con gái bà.

Nhưng mấy chuyện này đâu cần bà nhắc.

Tôi nắm tay cô ấy, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô ấy mà trong lòng đã thề hằng trăm lần: cả đời này sẽ yêu cô ấy đến chết.

Trước ngày cưới một hôm, cô ấy bảo muốn có một “đêm độc thân cuối cùng”, muốn cùng hội chị em thân thiết mở tiệc chia tay đời độc thân và cấm tiệt tôi không được tham gia.

Tôi tức đến phồng má như cái bánh bao mà chẳng ăn thua, đành để cô ấy đi quậy một bữa.

Nhưng cô ấy vừa đi chưa được mấy phút, tôi đã ngồi đứng không yên.

Nhớ ra số điện thoại trước đây đám bạn thân của cô ấy từng nhắn cho tôi, tôi liền gọi đến.

Khi đến nơi, tôi không vào ngay mà chỉ đứng ngoài cửa, nhìn qua tấm kính.

Bên trong là một nhóm con gái đúng kiểu điên thật sự, vừa uống rượu vừa la hét như bị ma nhập, khiến tôi nhíu mày liên tục.

Có nhân viên phục vụ đi ngang hỏi tôi có cần giúp gì không.

Tôi lắc đầu từ chối, nhưng vì vẫn đứng lì ở đấy không chịu đi, nên bọn họ bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như: "Tên này có bệnh à?"

Tôi bắt đầu lo lắng ngày mai lên báo với tiêu đề: "CEO nào đó bị nghi mắc chứng thích rình trộm."

9.

Khi người phục vụ thứ ba nhìn tôi với ánh mắt là lạ, tôi định đẩy cửa bước vào.

Nhưng lại nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên trong.

“Trần Nam Phi, cậu nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn kết hôn à? Đã cưới rồi là không có đường lui đâu đó.”

“Tất nhiên là nghĩ kỹ rồi. Tớ thích anh ấy mà... Gương mặt điển trai, mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ, cơ bụng săn chắc...”

“Phì! Quả nhiên là mê trai.”

Tôi nghe từ ngoài mà mặt đỏ tới mang tai. Cô ấy sao có thể nói mấy lời như thế ra khỏi miệng chứ?

Đột nhiên bọn họ hạ giọng xuống, tôi dán tai vào mà vẫn nghe không rõ, đành hé cửa ra một khe, nghiêng người sát vào trong.

“Nói chứ, Lý Gia Hòa với cậu của cậu ấy, ai hơn?”

Tôi đỏ bừng cả mặt.

Những cô gái này... sao lại thản nhiên bàn mấy chuyện đó sau lưng người ta như vậy chứ!

“Câu hỏi thừa. Đương nhiên là…”

Tôi lập tức đẩy mạnh cửa xông vào, dọa cho mấy cô trong phòng đứng hình, nín thở không dám ho he gì.

Có lẽ đoán được phần nào, Trần Nam Phi bối rối đứng bật dậy, hỏi tôi: “Anh... sao anh tới đây? Tới từ lúc nào vậy?”

Tôi lạnh mặt, không trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ nắm lấy tay cô ấy, nghiêng đầu hỏi: “Tôi có thể đưa bà bầu này về trước không? Em bé cần nghỉ ngơi rồi.”

Vài cô bạn thân nhìn nhau, rồi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Thế là tôi mặc kệ vẻ mặt luống cuống của Trần Nam Phi, kéo cô ấy thẳng ra ngoài.

Đến cửa, tôi quay đầu lại: “Ngày mai đừng đến trễ đấy, đám cưới bắt đầu sớm.”

Mấy người kia lập tức đứng nghiêm, gật đầu chào tôi vô cùng cung kính.

10.

Ngồi lên xe rồi, Trần Nam Phi mới hoàn hồn lại.

“Tống Xâm Nhiên, anh làm gì vậy? Rõ ràng nói hôm nay cho em một đêm tự do mà.”

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, khẽ bóp cằm cô: “Anh mà không đến, cái miệng này của em không biết còn nói ra mấy lời động trời gì nữa.”

Cô ấy lập tức nhận ra điều gì, mặt đỏ bừng: “Bọn họ là bạn thân nhất của anh, sẽ không nói bậy đâu.”

Tôi trợn mắt: “Dù thân cách mấy, cũng có những chuyện không thể nói ra được.”

“Biết rồi biết rồi, sau này không như vậy nữa.”

Cô ấy ngoan ngoãn nhận sai, dáng vẻ khiến người ta mềm lòng.

“Trần Nam Phi, em cũng gan thật đấy, tới nước này rồi mà còn ngủ được cơ à?”

“Tôi…”

Tôi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, kéo cần số, lái xe về nhà.

“Ừm, hồi nãy… em định nói gì thế?”

Tôi ngập ngừng hỏi.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Cô ấy chớp mắt khó hiểu: “Nói gì cơ?”

Tôi hơi ngại, hạ giọng, nghiến răng rít qua kẽ răng: “Là... anh với Lý Gia Hòa, ai… ai hơn…”

Tôi còn chưa nói hết, cô ấy đã phá lên cười không chút kiêng dè.

“Muốn biết vậy sao? Vậy sao lúc nãy không đợi em nói hết đã rồi hẵng vào?”

“Chuyện như vậy mà để người ngoài biết được à.”

“Anh sợ em nói ra không phải là anh à?”

Tôi khựng lại, liếc nhìn cô một cái, hờ hững nói: “Anh sẽ thua sao?”

“Anh đoán xem?”

Cô ấy nhướng mày trêu tôi, ánh mắt lười nhác mà khiêu khích.

Khóe môi tôi nhếch lên, ôm lấy cô bước vào thang máy, môi áp sát vành tai cô, thì thầm: “Trần Nam Phi, em đang chơi với lửa đấy.”

Còn chưa kịp để cô phản ứng, tôi đã hôn cô thật sâu.

“Nói đi, ai giỏi hơn?”

Cô cười khẽ, giọng yếu ớt: “Đừng đùa nữa, ngoài anh ra em chưa từng với ai khác cả, đương nhiên là anh tuyệt nhất rồi.”

Tôi hài lòng ôm cô vào lòng, tiếp tục hôn xuống…

[HOÀN]