5.
Nhân buổi dạ tiệc, tôi uống hơi nhiều, định mượn rượu để lấy can đảm tỏ tình với cô ấy.
Tôi giả vờ đi nhầm vào phòng cô, dò ý thử xem lòng cô thế nào, ai ngờ cô chỉ coi tôi là một tên say rượu, chẳng buồn để tâm.
Cô vẫn cứ gọi tôi là “sếp”, như thể đang nhắc tôi nhớ rằng mình là chú của người khác, giữa chúng tôi có khoảng cách tuổi tác.
Nhưng thực ra tôi chỉ hơn họ vài tuổi, chỉ là vai vế cao thôi.
Tôi thấy mặt cô đỏ bừng, ánh mắt nhìn tôi long lanh như cả bầu trời sao đêm.
Khi bàn tay cô khẽ chạm vào cơ bụng tôi, tôi không kìm được, cúi người xuống, muốn hôn cô.
Vậy mà cô lại đột ngột ngăn tôi lại.
Tôi lập tức thấy lúng túng, cả người như tỉnh rượu trong chớp mắt.
Chẳng phải tôi định tỏ tình sao? Sao lại trực tiếp động tay động chân thế này? Đúng là… mặt dày thật rồi.
Tôi thầm mắng mình một câu, nhưng vẫn phải diễn tròn vai cho đến cùng.
Chả trách người ta nói yêu đương là nguy hiểm, khiến người ta giảm chỉ số thông minh—giờ thì tôi tin thật rồi.
Sau khi về, cả hai đều không nhắc gì đến chuyện ở Thượng Hải nữa. Sợ cô thấy ngại, tôi thậm chí cố tình tránh tiếp xúc riêng với cô.
Nhưng tôi nào chịu nổi, có lúc vẫn lén nhìn cô qua khe cửa chớp.
Cô có vẻ không thấy gì là lạ, không làm việc trực tiếp với tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Haiz… theo đuổi con gái đúng là chuyện tôi không giỏi chút nào.
6.
Lúc nãy không tập trung, tôi lỡ làm đổ ly nước, đành phải đứng dậy vào phòng nghỉ thay đồ.
Hả? Có người vào văn phòng tôi?
Vừa cởi chiếc sơ mi bên trong ra, tôi đã nghe tiếng bước chân khẽ khàng vang lên.
Tôi từ từ quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt trong veo đang nhìn tôi đầy thích thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy thấy tôi phát hiện ra rồi, liền quay người bỏ chạy. May mà tôi nhanh tay lẹ mắt kéo được cô ấy lại.
Khi môi chạm vào bờ môi mềm mại ấy, tôi chìm trong hương thơm của cô, đến mức chỉ mong được hôn cô mãi như vậy.
Lần đó ở quán bar, khi thấy cô vì Lý Gia Hòa phản bội mà khóc đến thương tâm, tôi đã tự hỏi: sao một cô gái đáng yêu như vậy lại có thể bị tổn thương đến thế?
Vì vậy, khi thật sự bên nhau rồi, tôi đã làm mọi cách để giữ cô trong vòng an toàn của mình, cố gắng khiến cuộc sống và công việc của cô nhẹ nhàng nhất có thể.
Biết tin cô mang thai, tôi thực sự rất vui, nhưng lại quên mất cảm nhận của cô.
Tôi nghĩ, có lẽ cô chưa đủ tin tôi, sợ tôi là loại đàn ông bạc tình bỏ rơi người khác, nên tôi đã thành tâm cầu hôn cô.
Thế mà lại nghe được rằng, cô đến với tôi chỉ để trả thù Lý Gia Hòa.
7.
Thú vị thật đấy, thì ra tôi chỉ là công cụ cho cô ấy lợi dụng?
Tôi giận đến mức quay đầu bỏ đi ngay tại chỗ, cô ấy cũng không đuổi theo hay nói lời giải thích.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tôi cố nhịn không tìm cô ấy, vùi đầu vào công việc để quên đi.
Cho đến khi nhận được một tin nhắn từ số lạ.
Ban đầu tôi cũng chẳng định đọc, nhưng lại vô tình thấy một chữ “Nam”.
“Nam Phi đang đến Bệnh viện số Hai để làm phẫu thuật.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy, lại khiến tim tôi thắt lại.
Tôi không muốn—không muốn mất cô ấy, cũng không muốn mất đi đứa bé.
Khi tôi đến bệnh viện, cô ấy vẫn đang ngồi đợi ở sảnh.
Thấy tôi tới, cô ấy cũng không ngẩng đầu nhìn lấy một cái.
Tôi định giả vờ giận, tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy một chút, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp ấy, vừa nghe thấy giọng nói như sắp khóc kia… tôi liền không giận nổi nữa.
Trách ai bây giờ?
Con gái mình thích thì đương nhiên phải tự mình dỗ, tự mình bảo vệ rồi.
Ai mà quan tâm cô ấy đến với tôi là vì lý do gì, tôi chỉ muốn—cả đời này, ở bên cô ấy.