8.
Tối đó, tôi nằm trên giường kể lại chuyện hôm nay cho hội bạn chí cốt nghe.
Vừa kể đến đoạn chị dâu của Lý Gia Hòa ép tôi rơi vào một tình huống xấu hổ muốn độn thổ thì điện thoại reo – có tin nhắn WeChat gửi đến.
Là từ cậu của anh ta, cũng là sếp của tôi – Tống Xâm Nhiên.
“Báo cáo cô viết khá tốt, nhưng có vài chỗ cần chỉnh sửa, cô xem lại nhé.”
Tôi liếc đồng hồ – gần 9 giờ tối rồi.
Tôi đáp qua loa: “Dạ vâng, sếp.”
Rồi quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục tám chuyện với tụi bạn.
Nửa tiếng sau, tin nhắn của ảnh lại chen ngang buổi buôn chuyện của tụi tôi.
“Sửa xong chưa?”
Tôi: “???”
Ủa, ý ảnh là tôi phải sửa liền rồi gửi lại cho ảnh luôn hả?
Tôi dè dặt hỏi lại: “Sếp ơi, cái này có tính là tăng ca không ạ?”
Hai phút sau, ảnh trả lời đúng một câu: “Nếu trong 10 phút nữa tôi không thấy bản báo cáo mới nhất, ngày mai cô khỏi cần đi làm.”
Chỉ qua cái màn hình thôi mà tôi cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh gáy của ảnh.
Tôi bật dậy khỏi giường, mở laptop, nhanh như chớp bấm vào file tài liệu.
“Trời ơi, Nam Phi, liệu có khi nào ảnh đã biết cậu là người yêu cũ của Lý Gia Hòa rồi cố tình làm khó không?”
“Chứ còn gì nữa, ai lại đợi tới giờ này mới gửi tin nhắn bắt sửa báo cáo?”
Tụi bạn tôi vừa cày game vừa thay nhau bất bình giùm tôi.
Tôi chỉ biết nhún vai, cười như mếu: “Biết sao giờ, cố gắng chịu đựng tới hết kỳ thực tập thôi…”
Cuối cùng cũng nộp xong “bài tập” cho Tống Xâm Nhiên. Tôi nghĩ chắc ảnh cũng vừa lòng rồi, không làm phiền nữa.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Ai ngờ, nửa tiếng sau, lại có tin nhắn mới.
“Chuẩn bị hành lý, mai theo tôi đi công tác Thượng Hải.”
Nghe xong câu đó, cả hội bạn tôi đồng loạt vứt game, lao hết lại gần.
“Gì ghê vậy trời, cậu mới vô làm mà ảnh đã cho đi công tác chung rồi?”
“Ờ, có khi nào người ta có ý gì với cậu thật không? Cậu có kể là hôm nay ảnh hỏi ‘em thấy tôi thế nào’ mà?”
Miệng thì lo cho tôi, mà không hiểu sao trong vali của tôi lại bắt đầu xuất hiện vài món đồ… không phù hợp cho trẻ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đỏ mặt, móc từng món ra rồi quăng lại cho tụi nó: “Tụi bây còn là con gái không vậy?”
“Chuẩn con gái chính hiệu!”
Cả đám đồng thanh, tỉnh rụi.
Tôi lườm tụi nó một cái rõ to, rồi tiếp tục gói ghém hành lý.
“Thật ra á, cậu của Lý Gia Hòa cũng không phải không có khả năng xem xét ha.”
“Ừ, mục tiêu của cậu là chọc tức cậu ta mà. Cùng là người nhà, ai chẳng được?”
Tôi: “…”
Nghĩ đến gương mặt đẹp trai nhưng kiểu cười “giấu d.a.o trong áo” của Tống Xâm Nhiên, tôi nghi ngờ không biết tụi nó có thật lòng muốn tôi sống sót qua kỳ thực tập này không nữa…
9.
Trong phòng chờ hạng thương gia ở sân bay, tôi và Tống Xâm Nhiên ngồi cạnh nhau.
Từ lúc loa phát thông báo chuyến bay bị hoãn cách đây 5 phút, lông mày anh ấy chưa giãn ra lần nào. Có vẻ như sẽ ảnh hưởng đến buổi họp quan trọng hôm nay.
Tôi thì chẳng có gì làm, nên chỉ ngồi nhìn anh ấy ngẩn người.
Nói là chú, nhưng nhìn kỹ thì chẳng thấy già chút nào. Nếu hôm đó anh không tự khai ra thân phận, tôi còn tưởng anh là anh trai khác của Lý Gia Hòa.
Tự nhiên nhớ đến mấy câu bạn thân nói tối qua, khóe môi tôi bất giác cong lên.
Đến lúc hoàn hồn lại, tôi bắt gặp ánh mắt lạnh băng của anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Môi anh khẽ nhúc nhích: “Nhìn đã chưa?”
Tôi vội vàng dời mắt, mặt nóng ran.
Quả nhiên, có những chuyện không nên nghĩ thì đừng nghĩ. Có người trông như đang ở ngay trước mặt, nhưng thật ra lại xa như cách một dãy băng hà.
Tống Xâm Nhiên đưa qua một chiếc iPad: “Xem lại lần nữa đi, lát nữa đến nơi cô sẽ là người thuyết trình chính.”
Tôi mù mờ nhận lấy. Là bản báo cáo anh bắt tôi chuẩn bị hôm qua, chỉ là giờ đã được làm thành file trình chiếu.
“Ủa… sao lại là tôi?” – tôi ngẩn ra hỏi.
Nụ cười trên mặt Tống Xâm Nhiên lập tức biến mất, anh nhàn nhạt đáp: “Cô không phải trợ lý tổng sao?”
“Phải…”
“Vậy còn hỏi?”
“…Vậy nên anh dẫn tôi đi công tác lần này cũng là vì chuyện đó?”
“Chứ vì gì?”
Sát khí lờ mờ hiện lên giữa chân mày anh. Tôi biết điều ngậm miệng.
Quả nhiên, việc không nên hỏi thì đừng hỏi. Tôi chỉ là một nhân viên bị sai đâu đánh đó thôi mà.