10.
Cuộc họp kết thúc suôn sẻ, hai vị tổng giám đốc của các công ty đối tác đều tỏ ra rất hài lòng với phần thuyết trình của tôi.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tôi vừa nghiêng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Tống Xâm Nhiên đang nhìn sang, trên môi là một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như có ba phần tán thưởng, bảy phần hài lòng.
Chắc phần giấy chứng nhận thực tập của tôi không còn vấn đề gì rồi nhỉ?
“Buổi tiệc tối nay, cô đi cùng tôi.”
Anh bước đến gần, nói nhỏ bên tai tôi.
“Cũng nằm trong phạm vi công việc của trợ lý tổng sao?” Tôi không quá hứng thú.
“Cô thấy sao?” – Anh nhướng mày, sắc mặt trầm xuống – “Tôi sẽ bảo người đưa váy dạ hội đến phòng cô.”
Thân là nhân viên thấp cổ bé họng, tôi nào dám phản kháng.
Tối đến, khi Tống Xâm Nhiên đến đón, tôi đã thay bộ váy lụa dài hai dây hàng thiết kế riêng mà anh cho người mang đến, giày cao gót lấp lánh, trang điểm hơi dày một chút, có phần trưởng thành hơn thường ngày.
Vừa nhìn thấy tôi, anh hơi sững lại một giây, rồi nhanh chóng trở lại gương mặt bình thường.
Lúc chúng tôi tới hội trường, bên trong đã khá đông người.
Ai nấy đều nâng ly, nói cười vui vẻ, không khí trang trọng mà nhộn nhịp.
Tôi chưa từng tham gia kiểu tiệc tùng thế này, bỗng thấy hơi khó thở.
Có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, Tống Xâm Nhiên nghiêng đầu nói nhỏ: “Đừng lo, cứ tự nhiên. Dù mọi người ăn mặc nghiêm túc, thực ra cũng chỉ là tiệc xã giao thôi.”
Tôi khẽ gật đầu.
Đối với họ thì có lẽ là chuyện thường, nhưng với tôi thì thật sự không “thường” nổi.
Anh dẫn tôi đến lấy hai ly cocktail, rồi cùng vài vị tổng giám đốc vừa họp ban chiều trò chuyện xã giao vài câu, sau đó lại kéo tôi đến khu ẩm thực, bảo tôi ăn uống thoải mái, còn bản thân thì hóa thân thành “hoa giao tiếp” chính hiệu, đi vòng quanh hội trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi vừa gặm bánh vừa quan sát anh từ xa.
Phải nói là, "trẻ – giỏi – đẹp trai" đúng là để dành cho người như anh.
Chết rồi, ánh mắt lại lỡ chạm phải anh! Nhỡ anh hiểu nhầm tôi có tình ý thì sao? Dù cũng… không phải là không được… Nhưng tôi vẫn quan tâm nhất là: Có giữ được việc không đây!?
“Chào em.”
Một giọng nam dịu dàng vang bên tai.
Tôi ngẩng lên, là một người đàn ông trung niên vóc dáng vẫn giữ khá tốt, chắc cũng là sếp của công ty nào đó.
Tôi khẽ cười, bắt tay lịch sự: “Chào anh.”
“Em rất xinh. Có thể mời em một điệu nhảy không?” – Anh ta nói thẳng.
“Xin lỗi, tôi không biết nhảy.” – Tôi từ chối khéo.
“Không sao, anh có thể dạy. Anh còn có chứng chỉ đó.” – Người đàn ông nháy mắt, lại chìa tay ra lần nữa.
Tôi còn đang do dự thì Tống Xâm Nhiên kịp thời quay lại.
“Giám đốc Chu, lâu rồi không gặp!”
Người đàn ông kia thoáng hiện vẻ không vui khi thấy là anh, nhưng ngay sau đó lập tức cười xã giao, cụng ly đáp lại: “Lâu rồi không gặp, Tổng giám đốc Tống.”
Tống Xâm Nhiên nở nụ cười lạnh như băng: “Ở đây người đẹp nhiều thế, Giám đốc Chu chắc không cần phải làm khó người của tôi đâu nhỉ?”
Ánh mắt anh sắc như dao, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Giám đốc Chu hiểu ý, gật đầu chào tôi, cười đầy ẩn ý rồi rời đi.
Tôi: “???”
Gì mà người của tôi? Nói kiểu đó nghe có vẻ mờ ám lắm đấy?!