Không phải ta chưa từng khuyên ngăn, Ngụy Yến Chi chỉ cười khổ nuông chiều:
"Ta có thể làm gì, nàng ấy là sư muội của ta, đành phải chiều thôi."
Ngày ấy ta mới hiểu, vị Ngụy thần y luôn được xưng tụng là nhân từ cứu thế, cuối cùng cũng vì một người mà xem mạng người như cỏ rác.
Bên bờ ao, ta gặp Thẩm Khả đang ung dung cho cá ăn.
Nàng ta khiêu khích liếc ta một cái, hất cằm lên:
"Đã nói với tỷ rồi, chỉ cần ta muốn, sư huynh lúc nào cũng sẽ tới bên ta. Tỷ tin chưa?"
Ta nhắm mắt lại: "Đó đều là mạng người cả."
Nàng ta nhướng mày:
"Thì sao, sư huynh từng nói, bất kể có bao nhiêu rắc rối, huynh ấy cũng sẽ thay ta giải quyết hết."
"Vả lại, chỉ là đám sâu kiến, có thể được sư huynh chữa cho một lần, đó đã là phúc phận của bọn chúng rồi."
Ta không đáp lời.
Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ biết, những con sâu kiến ấy, sẽ khiến nàng ta phải trả giá.
Những gì nàng ta làm, ta đã giữ lại chứng cứ, trước khi rời đi, ta sẽ đem hết dâng lên trước mặt bệ hạ.
6
Ngụy Yến Chi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng điều chế xong giải dược.
Cứu chữa cho dân xong, hắn lại đến nha môn cầu tình cho Thẩm Khả, xin miễn tội cho nàng.
Mọi việc xong xuôi, hắn mới nhớ tới ta.
"A Khả muốn dạo quanh thành Giang Châu, ngày mai ta sẽ dẫn nàng ấy đi, nàng có muốn đi cùng không?"
Hắn nhìn ta, miệng ngập tràn ý cười.
Ta lắc đầu từ chối, hắn thoáng có chút thất vọng, nhưng lại nhẹ nhõm thở ra.
Ta thực ra cũng định ra ngoài mua sắm, chỉ là chẳng muốn đi cùng bọn họ.
Tẩu tẩu sắp sinh, ta cần chuẩn bị ít đồ dùng.
Chắc thành Giang Châu nhỏ bé quá, chưa đến nửa canh giờ, ta đã gặp phải bọn họ.
Ta khẽ cau mày, định bước đi.
"Sư huynh thích con trai hay con gái hơn? Nhỡ đâu sinh ra mà sư huynh không thích thì sao?"
Chân ta bỗng khựng lại, cứng ngắc quay đầu lại nhìn.
Trước khung cửa sổ nhỏ của Kim Ngọc Lâu, Thẩm Khả đang giơ mấy chiếc khóa vàng lên so sánh.
Sắc mặt Ngụy Yến Chi tái đi, vội vàng bịt miệng nàng ta lại:
"Muội nói bậy gì thế, cẩn thận người ta nghe thấy."
Thẩm Khả bĩu môi: "Sợ gì, sớm muộn gì tỷ ấy cũng phải biết thôi."
Máu nóng dồn thẳng lên đỉnh đầu, ta gần như đứng không vững.
Thì ra ngay ngày nàng ta tới xin lỗi, hai người họ đã tư thông với nhau.
Thẩm Khả tự hạ độc mình, chỉ có hợp hoan mới giải được.
Một người nhiệt tình như lửa, một kẻ thì nửa đẩy nửa đưa.
Ngụy Yến Chi lưỡng lự lên tiếng: "Chờ chút, để ta nghĩ xem nên nói với A Kiều thế nào..."
Hồng Trần Vô Định
Ta không chịu nổi nữa, gần như bỏ chạy khỏi nơi ấy.
Về đến phòng, vành mắt ta còn hoe đỏ.
Tưởng mình đã đủ cứng rắn, không ngờ bao năm tình nghĩa lại chẳng thể nói quên là quên.
Khóe miệng tràn vị tanh ngọt.
Ta lau môi, lại nôn ra máu, đến dạ dày cũng quặn thắt từng cơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hệ thống đang ngủ say bỗng tỉnh lại:
【Ký chủ ký chủ, tin tốt đây, hôm nay uống thêm một bát thuốc nữa là người sẽ bệnh nặng đến mức thần tiên cũng cứu không nổi đâu. Khi ấy sẽ chẳng còn lo bị nam chính phát hiện nữa.】
Ta gấp khăn lại, cũng mỉm cười theo: "Vậy sao, đúng là tin tốt."
Cơm tối xong, Ngụy Yến Chi trở về.
Hắn đến ngồi cạnh ta, ánh mắt đầy lo lắng:
"Nàng có chỗ nào khó chịu sao, sao sắc mặt kém vậy?"
Ta quay người đi chỗ khác.
"Không sao, chắc tại chưa uống thuốc thôi."
"Sao thuốc hôm nay lâu thế, để ta đi xem."
Ta khựng lại, định ngăn hắn thì thấy Thu nhi đã bưng thuốc tới.
Ta thở phào, Ngụy Yến Chi vừa nhận lấy vừa cười:
"Thuốc này tuy đắng, nhưng nàng chớ lười biếng, đây là thuốc cứu mạng đấy."
"Nào, để ta đút cho nàng—"
Lần này, ta không giành lấy nữa, chỉ ngoan ngoãn để hắn đút từng thìa.
Ngụy Yến Chi, bát thuốc độc đoạt mạng cuối cùng này, là do chính tay hắn đút cho ta.
7
Giấc ngủ ấy, ta ngủ thật sâu, lúc thì mơ thấy mình quay về hiện đại, lúc lại mơ về những tháng ngày tốt đẹp bên Ngụy Yến Chi.
Tỉnh lại, hắn không ở bên cạnh.
Ta cũng chẳng hỏi gì, ăn xong liền định đi thăm cha mẹ nuôi.
Vừa định bước ra khỏi cửa sau thì nghe thấy tiếng Thẩm Khả giận dữ gào lên:
"Đợi, đợi, đợi, chàng còn định bắt ta đợi đến bao giờ? Chàng sợ Họa Vân Kiều đến vậy sao?"
"Rõ ràng chàng từng hứa với ta, trước khi đứa trẻ ra đời sẽ không động vào nàng ta. Ta tận mắt thấy chàng bước ra từ phòng nàng ta, còn hôn nàng ta!"
Sắc mặt Ngụy Yến Chi lúc xanh lúc trắng, giọng đè thấp:
"Ta đã nói với nàng, dạo này thân thể nàng ấy không khỏe, chẳng lẽ không thể đợi nàng ấy giải hết độc rồi hẵng tính sao?"
"Chậm nhất là một tháng, ta nhất định sẽ cho nàng một lời công đạo."
Khoé môi ta khẽ nhếch, chỉ thấy nực cười, sớm hay muộn thì có khác gì nhau.
Vì vậy ta cứ thế bước ra ngoài.
"Không cần chờ một tháng nữa đâu, ngay bây giờ cũng được."
Ngụy Yến Chi lập tức quay phắt lại, mặt tái nhợt.
"A Kiều——"
Trong thư phòng, bốn mắt nhìn nhau.
Ngụy Yến Chi nhìn ta, ánh mắt đầy bất an.
"Đêm đó... chỉ là ngoài ý muốn."
"A Khả trúng độc, ta không cứu thì nàng ấy sẽ chết. A Kiều... ta chẳng còn cách nào khác, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy c.h.ế.t ngay trước mặt mình."
"Đến sau này, ta muốn tránh xa nàng ấy thì đã muộn, nàng ấy đã mang thai, dẫu sao cũng là cốt nhục của ta, A Kiều... ta không đành lòng."
Hắn lúc nào cũng khó xử, lúc nào cũng bất lực, lúc nào cũng có lý do để biện minh.
Hắn có quá nhiều lý do, mà ta thì không còn muốn nghe nữa.
"Nói đi, là muốn nạp làm quý thiếp, hay làm bình thê?"
Hắn thoáng ngẩn ra.
Ta bình thản nhắc lại một lần nữa, lại nói tiếp:
"Hoặc là, ngươi muốn ta nhường vị trí chính thê cho nàng ta cũng chẳng sao."