Hắn hoảng hốt kéo lấy tay ta:
"Sao có thể như vậy được, A Kiều, vị trí chính thê mãi mãi là của nàng, ta bảo đảm dẫu A Khả vào cửa cũng không thể vượt qua thân phận của nàng."
Ta cong môi, khẽ cười: "Vậy thì là bình thê rồi."
"Cũng được."
Hắn ngạc nhiên trợn tròn mắt, trong mắt lấp lánh ánh sáng mừng rỡ:
"A Kiều, nàng đồng ý rồi sao?"
Ta mỉm cười gật đầu.
Sau này ngươi muốn cưới ai, yêu ai, ta sẽ không ngăn cản nữa.
Hắn thở phào, dang tay ôm lấy ta, giọng như nghẹn ngào:
"Ta biết mà, A Kiều là người hiền lương độ lượng nhất, sẽ không trách ta đâu."
"Nàng biết không, trong lòng ta vẫn luôn áy náy, mấy ngày nay ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, cứ nghĩ mãi xem nên giải thích với nàng thế nào, thành ra gầy hẳn đi... A Kiều, nàng nhất định phải giúp ta bồi bổ lại đấy."
Trong lòng ta dâng lên từng cơn ghê tởm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đẩy hắn ra:
"Được rồi, mau đi giải thích cho tiểu sư muội của ngươi đi."
8
Bởi vì mang thai, nên ngày thành thân được định rất gấp.
Chưa đến một tháng, Thẩm Khả đã vào cửa.
Dựa vào cái thai trong bụng, tính tình nàng ta càng thêm kiêu ngạo.
Hễ có mặt Ngụy Yến Chi, nàng ta lại cố ý ganh đua với ta, từ sân viện cho tới một cây trâm ngọc, cái gì cũng tranh cho bằng được.
Hễ Ngụy Yến Chi có chút do dự, nàng ta liền khóc lóc ầm ĩ, nói mình gửi gắm nhầm người, sợ làm mất con.
"Nàng ấy mang thai, trong lòng nhiều lo nghĩ, không có cảm giác an toàn. Dù sao cũng chỉ là mấy vật nhỏ thôi, A Kiều, nàng đừng chấp nhặt làm gì."
Ngụy Yến Chi luôn lấy lời này để an ủi ta.
Ta vốn dĩ không so đo, dù gì cũng chẳng mang đi được, nên dọn sang tiểu viện ở, mong có một chốn thanh tĩnh.
Thế nhưng, ta không ngờ đến cả một chốn thanh tĩnh cũng khó giữ nổi.
Thẩm Khả rơi xuống nước, ngay trước mặt ta.
Khi Ngụy Yến Chi tới nơi, nàng ta đang vùng vẫy giữa hồ.
Cứu được lên bờ, Thẩm Khả ôm bụng vừa khóc vừa chỉ ta là hung thủ.
Trắng trợn, không chút che giấu.
Ta muốn cười mà không cười nổi.
Ngụy Yến Chi nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn nhìn thấu cả con người ta.
Hắn rất coi trọng đứa trẻ này, ta biết, mà Thẩm Khả lại càng rõ.
Trong phòng ngủ, hắn khoanh tay đi đi lại lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta không giải thích, cũng chẳng muốn giải thích.
Thật lâu sau, hắn dừng bước, mắt tối lại, giọng khàn khàn: "Ta biết không phải nàng làm."
"A Kiều, nàng là thê tử của ta, ta sao lại không hiểu tính tình nàng chứ, xưa nay nàng vốn chưa từng hạ mình làm ra loại chuyện này."
Ta nhướng mày, chút ấm áp đã biến mất từ lâu thoáng chốc trỗi dậy.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng lại lạnh lẽo đến tê tái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng nàng ấy dùng thân phận mang thai để vu hãm nàng, chứng tỏ nàng ấy thật sự e dè nàng, A Kiều, hay là nàng xin lỗi nàng ấy một câu, nhường nhịn nàng ấy một chút đi."
Ta bật cười, đến nỗi khóe mắt cũng rưng lệ.
"Ngụy Yến Chi, ngươi bị điên rồi sao?!"
Hồng Trần Vô Định
Hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi:
"Ta biết có lỗi với nàng, nhưng A Kiều, ta hết cách rồi, nàng ấy cứ nằng nặc muốn nàng phải trả giá—"
"Trả giá gì?"
Do dự một hồi, hắn quay mặt đi:
"Nàng ấy nói chỉ cần nàng uống thuốc tuyệt tử thì coi như xong, nàng ấy sẽ không truy cứu nữa."
Nói xong, hắn lại nhìn ta, ánh mắt tha thiết:
"A Kiều, thân thể nàng vốn đã không thể có thai, dù có uống cũng chẳng ảnh hưởng gì, coi như dỗ dành nàng ấy một chút, được không?"
Trái tim lạnh lẽo, ta gượng cười: "Ngụy Yến Chi, ngươi biết vì sao ta không thể có thai nữa không?"
Thời gian trôi lâu quá, ta gần như quên mất mình cũng đã từng mang thai.
Tiếc thay, chưa đầy một tháng đã mất đi đứa nhỏ.
Cũng chỉ bởi bát sao trời làm từ hoa đào năm ấy.
Lần ấy bị nổi mẩn, tuy không hủy dung mạo ta, nhưng đã khiến ta mất con, và tuyệt đường sinh nở.
"Ta biết, là ta có lỗi với nàng—"
Hắn cúi đầu, các đốt ngón tay tì lên bàn trắng bệch cả khớp xương, trong lòng hiển nhiên vô cùng dằn vặt đau khổ.
Lúc này ta mới nhận ra, từ ngày Thẩm Khả vào cửa, hắn đã tiều tụy đi rất nhiều.
Ngụy Yến Chi hít sâu, lại cố chấp nhìn ta:
"Nàng ấy xuất thân hàn vi không hiểu chuyện, còn nàng thì khác, nàng đọc sách hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, biết cảm thông cho người khác."
"Nàng đã không thể sinh con nữa, ta không thể cứ trơ mắt nhìn nàng ấy lại gây chuyện rồi mất đi đứa nhỏ này."
"Chỉ lần này thôi, chỉ cần lần này nàng thuận theo nàng ấy, nàng ấy hứa với ta sẽ chăm sóc bản thân, về sau sẽ không làm khó nàng nữa."
"A Kiều, coi như ta cầu xin nàng, sau này con của nàng ấy cũng là con của nàng, nàng cứ xem như vì cốt nhục của chính mình—"
"Bốp!"
Ta không chịu nổi nữa, tát thẳng vào mặt hắn, chặn đứt những lời hắn sắp nói.
Ta tiến lên, từng chữ từng chữ ép ra khỏi miệng:
"Ngụy Yến Chi, ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn!"
9
Không đạt được mục đích, Thẩm Khả lại khóc lóc ầm ĩ, đập phá tan hoang mọi thứ trong viện.
Ngụy Yến Chi vì dỗ nàng ta mà đem chuyện ta không thể có thai nói ra, vậy mà vẫn không khiến nàng vui lên.
"Ta không tin, sư huynh, chàng lừa ta! Chàng chính là thích Họa Vân Kiều, chàng chẳng qua là không muốn cho nàng ta uống thuốc tuyệt tử! Chàng chỉ muốn con của nàng ta, không muốn con của ta!"
Thẩm Khả gào khóc điên cuồng, đ.ấ.m mạnh vào bụng mình.
Ngụy Yến Chi vừa kinh hãi vừa sợ, vội vàng ôm lấy nàng, dịu giọng dỗ dành.
Lại là một phen náo loạn.
Thu nhi đến báo chuyện ấy cho ta khi ta đang uống thuốc giảm đau.
Có lẽ sắp đến lúc ra đi, chất độc phát tác ngày càng dữ dội, có khi đau tới mức không chịu nổi.
Ta nuốt viên thuốc, dạ dày dễ chịu hơn đôi chút.