Từ Biệt Giang Châu

Chương 5



Theo tiếng nàng gọi, Ngụy Yến Chi sải bước tới, liếc mắt nhìn rồi cũng bật cười:

 

"Lại nghịch rồi, chẳng phải thấy vị phu nhân này đã mua rồi sao?"

 

Thẩm Khả tủi thân kéo tay hắn, chu môi nói: 

 

"Ta mặc kệ, ta nhất định phải lấy bằng được cái này."

 

Ngụy Yến Chi thở dài, bất đắc dĩ gõ nhẹ lên mũi nàng, rồi cúi mình trước ta:

 

"Thê tử của tại hạ cần vị hà thủ ô này làm thuốc, không biết phu nhân có thể nhường lại được không? Nếu phu nhân đồng ý, tại hạ xin trả gấp đôi giá."

 

Bóng hình người xưa cùng dáng người trước mặt chồng chéo trong mắt ta, chợt nhớ năm xưa hắn cũng từng vì ta mà cầu xin người ta như thế.

 

Nhưng hôm nay, người bị cầu xin lại chính là ta.

 

Ta nhạt nhẽo mỉm cười, giọng khàn khàn chẳng dễ nghe: 

 

"Nếu ta nói không muốn nhường thì sao?"

 

Thân hình Ngụy Yến Chi khựng lại.

 

Đúng lúc ấy, Thu nhi xuất hiện, vội vã chạy tới bên ta:

 

"Phu nhân, sao người lại tự đi mua thuốc, làm ta tìm mãi."

 

Ngụy Yến Chi nhìn nàng một lát, rồi lại nhìn sang ta, giọng run run: "A Kiều?"

 

Tấm màn che rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của ta.

 

"Ngụy thần y lại định cướp thứ của ta đem tặng người khác sao?"

 

Hắn ngẩn ra, vừa định phủ nhận.

 

Chạm phải ánh mắt trông mong của Thẩm Khả, hắn mím môi rồi lại nói:

 

"Nàng đâu có biết thuốc cũng chẳng biết độc, giữ hà thủ ô này làm gì?"

 

Ta bật cười lạnh lẽo: "Liên quan gì đến ngươi?"

 

"Ta còn chưa hỏi, từ khi nào thuốc giảm đau trong bình thuốc của Ngụy thần y lại hóa thành xuân dược?"

 

Ta lấy một lọ thuốc nhỏ từ tay áo ra, ném mạnh lên mặt bàn.

 

Sắc mặt Ngụy Yến Chi có phần lúng túng, hắn quay mặt đi, lắp bắp:

 

"Là A Khả nghịch ngợm, lén đổi thuốc, ta nghĩ nàng chỉ cần thuốc giảm đau nên không để ý."

 

Thẩm Khả cũng tiến lại, tò mò mở nắp lọ, cười khanh khách:

 

"Tỷ tỷ nổi nóng thế làm gì, chẳng qua chỉ là đồ giúp tỷ giải sầu thôi mà."

 

Lại là Thẩm Khả.

 

Nghĩ đến những khổ sở gần đây đều do nàng ta ban tặng, trong lòng ta bỗng trào lên một cơn chán ghét cực độ.

 

Không biết lấy đâu ra sức, ta vớ lấy lọ thuốc, bóp cằm nàng ta mà nhét vào miệng.

 

"Được thôi, để ta cho ngươi giải sầu một phen!"

 

Nàng ta bị ép nuốt mấy viên, sặc đến mức ho khù khụ.

 

Ngụy Yến Chi kéo ta ra, hất sang một bên, không dám tin nhìn ta:

 

"Họa Vân Kiều, ngươi điên rồi sao?"

 

Được Thu nhi đỡ lấy, ta mới miễn cưỡng đứng vững.

 

Ta điên rồi, đúng thế, mà lẽ ra nên điên từ lâu rồi.

 

12

 

Gói hà thủ ô ấy cuối cùng cũng chẳng trở về tay ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn Ngụy Yến Chi, sau ba ngày biệt tích, cuối cùng cũng đến gặp ta.

 

Quầng mắt hắn thâm đen, bước chân loạng choạng.

 

Xem ra mấy viên xuân phong hoàn kia gần như rút sạch khí lực của hắn.

 

Chỉ cách ta vài bước, hắn vừa nhìn ta vừa ho, trong mắt dường như có chút xót xa:

 

"A Kiều, sao sắc mặt nàng lại tệ đến vậy, chẳng hay ở trong cung đã chịu ấm ức gì sao?"

 

"Ta không yên tâm, vốn muốn lên kinh tìm nàng, nào ngờ A Khả cứ đòi theo, nói muốn chế độc mới. Vậy nên mới chậm trễ như thế."

 

Thấy ta không đáp, mắt hắn càng tối lại, nói tiếp:

 

"Giờ nàng đã bình an ra khỏi cung, chuyện trước đây cũng cho qua đi, về sau ba người chúng ta cứ sống tốt với nhau là được. A Khả tính tình bộc trực thẳng thắn, nhưng không có ác ý, nàng cố gắng nhẫn nhịn chỉ bảo nàng ấy, lâu dần rồi cũng sẽ ổn thôi."

 

"Vài hôm nữa là sinh thần của A Khả, nàng ấy vốn xuất thân thôn dã, chưa từng được tổ chức sinh thần lớn, ta muốn làm cho nàng ấy một bữa tiệc thật linh đình, cũng coi như chứng thực thân phận bình thê của nàng ấy. A Kiều, nàng giúp ta lo liệu một phen, nàng ấy sẽ cảm kích nàng đấy."

 

Ta cảm thấy thật nực cười: "Tại sao ta phải khiến nàng ta cảm kích ta?"

 

"Nàng ta là gì của ta, cớ gì ta phải nhẫn nhịn nàng ta?"

 

"Ngụy thần y, ngươi thật to gan lớn mặt đấy."

 

Không ngờ ta thẳng thừng từ chối, sắc mặt Ngụy Yến Chi đỏ bừng, nghẹn lời không đáp.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta không muốn nói nhiều, rút từ tay áo ra một tờ giấy đặt lên bàn, thở dài:

 

"Hòa ly đi, Ngụy Yến Chi."

 

Nếu có thể, ta muốn trước khi rời đi sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với người này.

 

Ngụy Yến Chi ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn ba chữ trên giấy:

 

"Nàng muốn cùng ta hòa ly?"

 

"Là vì hà thủ ô? Hay là vì yến tiệc sinh thần của A Khả?"

 

"A Kiều, ngay cả nàng cũng muốn gây chuyện với ta sao?"

 

Ta chẳng buồn tranh luận, trực tiếp mài mực, đưa bút cho hắn, nghiêm túc nói:

 

"Ngươi ký tên vào, ắt biết ta có phải đang gây chuyện hay không."

 

Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không nói lời nào, phất tay áo bỏ đi.

 

13

 

Ngụy Yến Chi lại nổi giận.

 

Hắn dắt Thẩm Khả đến ở biệt viện nơi ta trú, rầm rộ tổ chức yến tiệc mừng sinh thần cho nàng ta.

 

Biệt viện tấp nập huyên náo, còn bên ta lại vắng vẻ lạnh lẽo.

 

Đáng ngại nhất là, có phương thuốc mà không có thuốc, bệnh đau nhức khắp người khiến ta càng thêm khó chịu.

 

Thu nhi nghĩ đủ mọi cách ra ngoài mua thuốc, nhưng đều bị đuổi về.

 

Quản gia lạnh lùng ném lại một câu: "Không có phu nhân cho phép, bất kỳ ai cũng không được ra ngoài."

 

Phu nhân ở đây, chính là Thẩm Khả.

 

Ngụy Yến Chi vì chọc tức ta mà cố ý giao việc quản gia cho nàng.

 

Những lúc đau đến lăn lộn, ta hỏi hệ thống bao giờ thì c.h.ế.t được.

 

Hệ thống ngập ngừng, chắc là sắp rồi.

 

Ta thở dài, có lẽ đây là cái giá cho việc ta ở lại thế giới này.

 

Máu và nước mắt dạy ta hiểu rõ một điều, nam nhân không thể tin.

 

Thu nhi chẳng biết lại bị ấm ức ở đâu, vừa khóc vừa chạy đến:

 

"Chủ tử không tin, nô tỳ nói phu nhân sắp chết, hắn bảo phu nhân chỉ làm mình làm mẩy, nói người khỏe mạnh thế sao mà c.h.ế.t được, còn nói người từng giả vờ ngất xỉu, nếu biết lỗi thì tự mình đến cầu xin."