Từ Biệt Giang Châu

Chương 6



“Thế nhưng, phu nhân giờ đã bệnh đến mức chẳng thể bước xuống giường nữa rồi a!"

 

Nàng vừa dứt lời, một bóng người theo sau xuất hiện, mang theo nụ cười lạnh lẽo:

 

"Ta muốn xem thử, rốt cuộc là thật hay—"

 

Ánh mắt hắn vừa chạm vào ta liền đột ngột khựng lại.

 

"Nàng… sao lại thành ra thế này?"

 

Ta biết, nhất định là dáng vẻ thân thể ta tiều tụy gầy trơ xương khiến hắn kinh hãi.

 

Mặt hắn trắng bệch, đồng tử co rút, những ngón tay vừa định bắt mạch cũng run lên.

 

Cơn đau dần lắng xuống, chắc là sắp c.h.ế.t thật rồi.

 

Ta mấp máy môi định cười, nào ngờ lại phun ra một ngụm máu.

 

Gương mặt Ngụy Yến Chi trong khoảnh khắc trở nên hỗn loạn, ngay giây cuối nhắm mắt lại, ta chỉ còn thấy vẻ mặt tuyệt vọng đến kinh hoàng của hắn.

Hồng Trần Vô Định

 

Tốt quá rồi, lần này chắc có thể c.h.ế.t được rồi.

 

Thân xác nhẹ bẫng trôi bồng bềnh, ta thấy bên dưới chỉ toàn tiếng khóc than.

 

Ngụy Yến Chi ôm lấy ta, hết lần này đến lần khác bắt mạch, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:

 

"Sao lại thành ra thế này, rõ ràng ta đã giải độc rồi mà, sao lại như vậy?"

 

Thu nhi quỳ sụp dưới đất khóc:

 

"Phu nhân dùng đúng phương thuốc người kê, chẳng những không khỏi mà bệnh còn nặng thêm. Nô tỳ từng xin chủ tử xem qua, nhưng phu nhân nói không đáng ngại..."

 

Ngụy Yến Chi bỗng bật dậy, đôi mắt mở to: "Phương thuốc, phương thuốc đâu?"

 

Thu nhi lấy ra một tờ giấy úa vàng:

 

"Nô tỳ cẩn thận đối chiếu từng vị thuốc, nấu từng thang, nhưng phu nhân vẫn không đỡ, hu hu hu…"

 

Ngón tay Ngụy Yến Chi kẹp lấy tờ giấy trắng bệch, hoảng loạn ngó quanh, miệng lẩm bẩm:

 

"Không đúng, sao lại thiếu một vị, sao lại không có..."

 

Thu nhi không hiểu: "Thiếu gì cơ?"

 

Cơ mặt Ngụy Yến Chi như đông cứng lại, hắn đột ngột áp tờ giấy lên mặt, ngửa lên trời mà khóc, tiếng khàn khàn:

 

"Hà... thủ... ô..."

 

14

 

Thì ra là hà thủ ô, quả là khéo thật.

 

Xem ra, ta vẫn chưa c.h.ế.t hẳn.

 

Hồn phách vẫn lơ lửng giữa không trung, chẳng có vẻ gì là sẽ quay về hiện đại.

 

Hệ thống tỏ vẻ không vui.

 

【Cho nên mới gọi là thần y, người c.h.ế.t rồi cũng còn kéo về được mấy hôm.】

 

Ta cũng bất lực, chẳng lẽ lại thật sự sống lại sao?

 

Hệ thống lắc đầu chắc nịch:

 

【Không thể đâu, nhiều nhất hai ngày, ngươi chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, à không, là hồn về hiện đại.】

 

Thôi được, ta đành đợi thêm vậy.

 

Thân xác ta bây giờ giống như người sống dở c.h.ế.t dở, còn thở được, còn nuốt được, nhưng không nói không động đậy được.

 

Ngụy Yến Chi ôm lấy thân thể ta, như ôm lấy một bảo vật mất đi vừa tìm lại được.

 

Dù ta chẳng nói chẳng rằng, hắn vẫn kiên trì cho ta uống thuốc, lau người.

 

Không ngừng trò chuyện, dịu dàng nhẫn nại:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"A Kiều, là ta không tốt, là ta có lỗi với nàng, ta nhất định sẽ cứu nàng trở lại, nàng hãy tin ta."

 

"Ta đã đút cho nàng thuốc giảm đau, nàng sẽ không đau nữa đâu. Hà thủ ô ta cũng sẽ lấy về cho bằng được, ta còn viết lại đơn thuốc mới rồi, lần này chắc chắn không có sai sót gì nữa, nàng xem đi."

 

Hắn lôi ra một phương thuốc mới tinh, đặt trước mặt ta.

 

Trong miệng đắng ngắt, ta phì một tiếng nhổ hết lên tờ phương thuốc.

 

Sắc mặt hắn trắng bệch, cố gắng gượng cười, dọn dẹp lau rửa:

 

"Không sao, chúng ta sẽ viết lại tờ khác."

 

Tự lừa mình dối người, thật chẳng có ý nghĩa gì.

 

Có tiểu đồng vào bẩm báo, nói phu nhân tới.

 

Hắn lập tức nổi giận: "Phu nhân nào, phu nhân của các ngươi đang ở đây này!"

 

Thẩm Khả bị chặn ngoài cửa, ánh mắt rực lửa:

 

"Sư huynh, nàng ta c.h.ế.t rồi, Họa Vân Kiều c.h.ế.t rồi, chàng cứu không được nữa đâu!"

 

Ngụy Yến Chi ngơ ngác nhìn nàng ta, hai mắt bỗng bừng sáng:

 

"Là ngươi, tất cả là do ngươi, nếu không phải tại ngươi, ta cũng chẳng thiếu mất một vị thuốc, A Kiều cũng sẽ không chết."

 

"Tất cả là lỗi của ngươi, đều là do ngươi, A Kiều chịu bao nhiêu khổ sở, nàng ấy đau đớn lắm..."

 

"Nếu ngươi cũng phải nếm trải hết thảy, đợi A Kiều vui vẻ rồi nàng ấy sẽ quay về..."

 

Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Quả nhiên, không sai.

 

Ngụy Yến Chi đã hạ độc Thẩm Khả.

 

Nổi mẩn, câm lặng, mất tiếng, những gì ta từng chịu đựng, hắn đều trả lại cho Thẩm Khả từng thứ một.

 

Hắn ôm thân thể ta, sắc mặt lạnh băng nhìn Thẩm Khả quằn quại.

 

Miệng dịu dàng dỗ dành:

 

"A Kiều, nàng xem, ta đã trả thù giúp nàng rồi, nàng có thể quay về được chưa?"

 

Dù hồn lơ lửng giữa không trung, ta vẫn cảm thấy cả người lạnh ngắt.

 

Ngụy Yến Chi, hắn e là thật sự đã phát điên rồi.

 

15

 

Hệ thống nói đúng, Ngụy Yến Chi giữ ta lại được hai ngày.

 

Hai ngày sau, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, ta quay trở về hiện đại.

 

Ta quên hết mọi chuyện, bắt đầu một cuộc sống mới.

 

Năm thứ hai sau khi trở về, ta nghe được tin hệ thống mang tới.

 

Ta rời đi rồi, Ngụy Yến Chi hoàn toàn phát điên.

 

Hắn ngày đêm viết phương thuốc, bào chế thuốc, viết nhiều nhất vẫn là hà thủ ô.

 

Lúc Thẩm Khả bị hoàng thất bắt đi, nàng ta đã chẳng còn hình người.

 

Tội ác của nàng ta cùng Ngụy Yến Chi bị phơi bày, Thẩm Khả bị phán xử c.h.é.m đầu vào mùa thu.

 

Ngụy Yến Chi nhờ Thái hậu bảo vệ, giữ lại được mạng sống, nhưng vì điên loạn nên chẳng ai còn coi trọng.

 

Hệ thống nói xong, cũng từ biệt ta.

 

Tất cả những chuyện đã qua, tựa như một giấc mộng.

 

Ta hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi hình ảnh còn sót lại trong ký ức.

 

Nắng chiếu rọi ấm áp, lại là một ngày mới rực rỡ bắt đầu.

 

Hoàn.