Từ Địch Thành Yêu

Chương 53: Vở kịch chưa hạ màn



Sau khi ăn sáng và trò chuyện với Diệp Hoa vài câu, Triệu Lam đỡ bà vào phòng ngủ nghỉ ngơi rồi trở ra phòng khách, đem chén đũa trên bàn cho vào máy rửa, xong xuôi liền đi lên lầu.

Dù không có gương để soi, cô vẫn cảm nhận được sắc mặt hiện tại của mình khó coi đến mức nào. Ánh nắng bên ngoài rọi vào chói lóa đến thế nhưng lại chẳng thể xua tan được sự ảm đạm trong mắt cô.

Rõ ràng đã trôi qua ngần ấy năm, cứ tưởng rằng thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ, nhưng hóa ra không phải. Chỉ cần một chút bất cẩn, chỉ cần một câu nói vô tình, những ký ức đã cố quên lại trỗi dậy, quấn lấy tâm trí, khiến lòng người âm ỉ từng hồi day dứt khôn nguôi.

Ký ức đôi khi là những kỷ niệm đẹp, nhưng cũng có lúc lại hóa thành lưỡi dao sắc bén, găm sâu vào lòng người, không ngừng cứa vào những vết thương tưởng chừng đã khép miệng. Giá mà ký ức cũng như một tấm lưới tinh lọc, chỉ giữ lại những khoảnh khắc êm đềm đáng trân quý, còn tất thảy đau thương, dằn vặt đều có thể trôi đi như bã trà theo dòng nước thì tốt biết mấy.

Có điều sự thật vốn nghiệt ngã, nào có thuận theo ý muốn cá nhân của ai đó bao giờ.

Triệu Lam không muốn bị quá khứ chi phối, vậy mà lúc này, cô lại lần nữa bị nó vây hãm.

Cô nhắm mắt thở dài, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương.

Cứ tưởng rằng bản thân đã sớm không còn để tâm đến chuyện đó nữa, nhưng thật nực cười, chỉ cần một tia hồi tưởng thoáng qua cũng đủ khiến lòng cô gợn sóng.

Những câu nói kia vẫn cứ văng vẳng trong đầu khiến tâm trạng Triệu Lam dần trở nên u ám. Một tiếng thở dài thoát ra, cô bần thần bước đến cửa phòng, vặn tay nắm rồi đẩy vào trong, đập vào mắt chính là gương mặt đen kịt đầy nghi vấn của Thẩm Tư Đằng.

Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt tối sầm: "Em bị sao vậy? Từ tối qua đến giờ em hành động rất kỳ lạ."

Triệu Lam khẽ nhướng mày, nhưng không đáp lời, chỉ lạnh nhạt đi lướt qua người hắn, thẳng đến phía tủ quần áo trong góc tường.

Cổ tay bất chợt bị nắm lại.

"Anh hỏi em đấy." Giọng hắn trầm xuống.

Triệu Lam nhanh chóng giật tay ra, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Em thấy mình vẫn bình thường."

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không né tránh, không ngập ngừng, như thể những hoài nghi của hắn chẳng liên quan gì đến cô.

Triệu Lam đăm chiêu nhìn gương mặt phong trần của Thẩm Tư Đằng. Nó vẫn như vậy, hệt như ngày đầu nhìn thấy hắn ở sân thể thao của trường, một chút cũng không thay đổi. Nhưng chính vì nó không thay đổi mới khiến cô càng không thể chấp nhận được.

Vẫn luôn tốt với cô.

Vẫn luôn treo bên miệng câu nói yêu cô.

Vẫn luôn nóng ruột mỗi khi cô gặp bất trắc.

Vậy mà, tại sao lại có thể làm ra loại chuyện đó sau lưng cô?

Đã từng có một khoảng thời gian Triệu Lam nghĩ rằng, Thẩm Tư Đằng thật sự yêu mình, vì vậy cô cũng thật lòng đối đãi đáp trả lại hắn. Nhưng càng ngày cô càng cảm thấy, tất cả đều là ngộ nhận. Thực chất hắn chỉ cần một người vợ đoan trang, một người bạn đời hoàn hảo để củng cố danh tiếng, một kẻ có thể đứng bên hắn mà không bao giờ làm hắn mất mặt. Còn tình yêu? Thứ đó chưa từng thuộc về cô.

Cô ghét cách hắn luôn tỏ ra hoàn hảo, ghét cách hắn cư xử như thể mọi quyết định của hắn đều đúng đắn. Cô ghét bản thân vì đã từng ngu muội tin rằng hắn là bến đỗ duy nhất của đời mình.

Người đàn ông trước mặt cô lúc này như biến thành một ai đó hoàn toàn khác. Không tài nào biết được rốt cuộc ẩn sau dáng vẻ quân tử chung tình ấy là thứ gì.

Thẩm Tư Đằng chau mày, giọng đầy khó chịu: "Trước đây em không có như vậy, anh thật sự không thể hiểu nổi, anh đã làm gì khiến em không hài lòng sao? Em nói đi."

Triệu Lam lặng thinh nhìn hắn, đôi mắt không dao động dù chỉ một chút, "Anh đừng suy diễn lung tung nữa, em không thích như vậy đâu."

"Nhưng rõ ràng là em luôn khiến anh cảm thấy khó chịu. Em đang có chuyện gì giấu anh đúng không?"

Triệu Lam cười khẩy, nhưng nụ cười ấy lại không mang chút ấm áp nào, "Là em luôn khiến anh khó chịu sao? Tất cả là do em sao? Đã bao giờ anh nhìn nhận lại bản thân mình chưa? Là anh luôn muốn kiểm soát em, luôn muốn áp đặt những quy chuẩn nhảm nhí của mình lên em."

Cô bước lên một bước, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lời nói lại sắc bén như dao nhọn: "Nhắc cho anh nhớ, em là vợ của anh, không phải con rối của anh."

Thẩm Tư Đằng khựng lại, bàn tay vô thức siết chặt, "Lam, em đừng nói những lời như vậy. Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà."

Triệu Lam nhìn hắn chằm chằm, dứt khoát giật mạnh cổ tay ra khỏi bàn tay hắn.

Ánh mắt cô tối lại, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đủ sức đè nén cả không gian: "Chúng ta đã nói xong từ lâu rồi. Chỉ là anh chưa chịu chấp nhận thôi."

Dứt lời, cô quay người rời đi, để lại hắn đứng đó, bàn tay vẫn giữ nguyên trong không trung, nắm chặt rồi buông lỏng, như thể muốn níu giữ điều gì đó nhưng chỉ đổi lại cảm giác trống rỗng và bức bối đến nghẹt thở.

...

Đêm khuya.

Trong căn phòng ngủ giản đơn, chật hẹp, ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống tấm thảm trải sàn mềm mại, Cố Thanh Hàn khoác chiếc áo ngủ lụa mỏng, mái tóc dài xõa xuống vai, dáng vẻ có chút mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng.

Nàng ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, đôi mắt mông lung nhìn về khoảng không vô định. Căn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng kim giây nhích từng nhịp chậm rãi trên chiếc đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ cứ nhích, thời gian cứ trôi, con người cũng dần phải thay đổi.

Cố Thanh Hàn vốn là người trầm lặng, ít nói. Nàng không giỏi thể hiện cảm xúc, cũng chẳng thích tranh đoạt hơn thua với ai. Trước đây, khi còn yêu Thẩm Tư Đằng, nàng cũng chỉ biết âm thầm đứng phía sau, dành cho hắn tất cả sự dịu dàng và nhẫn nhịn.

Mẹ từng dạy bảo nàng rằng, chỉ cần mình đủ chân thành, đủ kiên trì, người kia chắc chắn sẽ nhận ra và trân trọng.

Nàng cũng từng nghĩ, rồi sẽ có ngày Thẩm Tư Đằng ngoảnh lại nhìn mình.

Nhưng hóa ra, tình cảm đơn thuần không phải lúc nào cũng có thể lay động lòng người.

Bằng chứng là...

Năm đó, chỉ vì không cưỡng lại được cám dỗ của đồng tiền, ba nàng nhất quyết li hôn với mẹ nàng.

Năm đó, Thẩm Tư Đằng dứt khoát rời bỏ nàng, chạy theo Triệu Lam. Không một lời giải thích, không một chút lưu luyến. Nàng đau khổ, nàng căm phẫn, nhưng lại buông xuôi bất lực. Vì nàng biết, trong mắt hắn khi ấy, nàng chẳng là gì ngoài một người từng quen biết.

Năm đó, nàng đã yêu hắn bằng tất cả những gì mình có.

Đổi lại, Thẩm Tư Đằng chưa bao giờ yêu nàng.

Nàng đã từng chờ đợi, từng cố gắng, từng khao khát có được chút ấm áp từ hắn. Nhưng càng chờ, nàng lại càng kiệt quệ. Sự thất vọng dần thay thế hy vọng, sự chán ghét dần lấn át tình cảm chân thành.

Nhiều năm sau, khi Thẩm Tư Đằng quay lại, khi hắn dùng ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn nàng, dùng giọng điệu dịu dàng gọi tên nàng, nàng mới nhận ra rằng... nàng đã không còn là cô gái ngây thơ ngày đó nữa rồi.

Nàng không cần hắn phải yêu mình nữa.

Nàng chỉ muốn hắn nếm trải cảm giác bị bỏ rơi — giống như năm đó, hắn đã từng làm với nàng.

Cố Thanh Hàn chậm rãi siết chặt hai bàn tay, ẩn dưới lớp áo ngủ mềm mại, đầu ngón tay lạnh buốt.

Nàng không phải kẻ thích mưu mô, càng không giỏi diễn trò. Nhưng lần này, nàng muốn thử một lần chơi ván cờ của riêng mình.

Cố Thanh Hàn ngước nhìn lên đồng hồ, hiện tại đã hơn mười một giờ tối. Cố Tiểu Mạc đã sang nhà Tần Dư ngủ, trong nhà chỉ còn mỗi mình nàng, lại một đêm đối mặt với sự cô đơn lạnh lẽo.

Cổ họng đột nhiên khô rát, nàng bèn ra phòng khách rót một ly nước. Đang rót dở, cánh cửa chính bất ngờ bị đẩy mạnh.

Thẩm Tư Đằng bước vào, gương mặt u ám, ánh mắt sắc lạnh lộ rõ vẻ tức giận.

Cố Thanh Hàn giật mình, ly nước trên tay suýt rơi xuống đất.

"A Đằng?"

Hắn đóng cửa lại, sải bước đến gần, ánh mắt tối sầm: "Em có thể giải thích cho anh chuyện này không?"

Cố Thanh Hàn chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác: "Anh nói chuyện gì?"

Thẩm Tư Đằng không trả lời ngay, mà trực tiếp ném điện thoại lên bàn. Màn hình sáng rực, phản chiếu gương mặt Cố Thanh Hàn đang cứng lại trong chốc lát.

Hàng mi dài khẽ run lên.

Nàng nhìn lướt qua tiêu đề bài báo, đồng tử hơi co lại. Một tia khó chịu lóe lên trong mắt nàng — chỉ một giây thoáng qua, rồi lập tức bị che giấu.

Trên màn hình là loạt ảnh của đoàn phim vừa công bố sáng nay. Bức ảnh rõ ràng nhất là cảnh nữ chính và nữ thứ đứng cạnh nhau — một người là Triệu Lam với gương mặt lạnh nhạt, người còn lại chính là nàng, Cố Thanh Hàn, với nụ cười dịu dàng ấm áp.

Dưới bài viết, bình luận sôi nổi bàn tán về bộ phim, nhưng Thẩm Tư Đằng chẳng quan tâm đến điều đó. Điều duy nhất khiến hắn phẫn nộ là vợ hắn và tình nhân của hắn lại cùng nhau đóng chung một bộ phim, thậm chí còn vào vai hai nhân vật có mối quan hệ đối đầu.

Hắn hất cằm về phía màn hình, giọng lạnh băng: "Em đang nghĩ gì mà lại nhận dự án này?"

Sắc mặt Cố Thanh Hàn có chút biến đổi, nàng cắn nhẹ môi dưới, tạo nên dáng vẻ có phần yếu ớt, như thể thật sự bị trách mắng oan ức.

"Em không cố ý giấu anh... nhưng lúc ký hợp đồng, em không biết chị ấy cũng tham gia. Đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi..."

Giọng nàng nhỏ dần, mang theo chút nức nở nghẹn ngào. Đôi mắt đen láy khẽ ngước lên nhìn hắn, trong suốt như thể sương mai, lại phảng phất chút ấm ức như một chú nai con bị tổn thương.

Nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu, khóe môi nàng khẽ cong lên một góc rất nhỏ, gần như không thể nhận ra.

Ngón tay vô thức siết chặt mép áo, nhưng không phải vì lo sợ mà là để che giấu cảm giác hài lòng thoáng qua. Nàng biết rất rõ tính khí của Thẩm Tư Đằng, cũng hiểu rõ hắn luôn mềm lòng trước những điều như thế này. Chút do dự, chút bất an, chút yếu đuối — tất cả đều được thể hiện vừa vặn, không thừa, không thiếu.

Khi nàng ngước lên lần nữa, trong đôi mắt đã phủ một tầng sương mờ, ánh nhìn vẫn là vẻ khổ sở, bất lực như trước, nhưng thực chất bên trong đó... chỉ có lạnh lẽo và toan tính.

"Muộn?" Giọng hắn lạnh hẳn đi, "Em nghĩ anh sẽ tin sao? Ngay từ đầu em đã biết Triệu Lam là nữ chính, vậy mà vẫn nhận vai?"

Cố Thanh Hàn hoảng hốt lắc đầu: "Không phải! Ban đầu em chỉ định vào vai khách mời thôi, sau đó đạo diễn mới đề nghị em vào vai nữ thứ. Em định từ chối, nhưng anh biết đó... đây là dự án lớn, là cơ hội tốt cho em..."

Nàng chớp mắt nhìn hắn, ánh nhìn ẩn chứa chút sợ hãi, chút bất lực, lại có cả sự mong chờ.

"Em... em chỉ muốn quay lại với ước mơ diễn xuất của mình, có thể đứng vững trong giới giải trí bằng thực lực của mình, chứ không phải chỉ nhờ vào anh."

Lời nói này khiến cơn giận của Thẩm Tư Đằng khựng lại đôi chút.

Tốt lắm. Hắn đã bắt đầu dao động.

Cố Thanh Hàn cắn môi, giọng khẽ khàng, như thể đang tự trách mình: "Nhưng em không ngờ chị ấy lại ghét em đến vậy... Anh không biết đâu, ở đoàn phim, chị ấy chưa bao giờ chủ động nói chuyện với em, lúc quay cũng rất lạnh nhạt. Có lần, em chỉ vô tình sai một câu thoại thôi mà chị ấy đã nổi giận với em trước mặt mọi người..."

Nói đến đây, giọng nàng nhỏ dần, như thể không muốn tiếp tục nữa.

Thẩm Tư Đằng nhíu mày, gương mặt thoáng tối lại.

Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh đó — Triệu Lam với ánh mắt sắc bén, thái độ gay gắt, không chút nhân nhượng với Cố Thanh Hàn.

Bấy lâu nay, hắn vẫn nghĩ dù tình cảm có phai nhạt và cuộc hôn nhân của mình có rạn nứt, thì trong mắt hắn, Triệu Lam vẫn là người có lý trí. Tuy lạnh lùng và cao ngạo là bản chất của Triệu Lam, nhưng chưa bao giờ Thẩm Tư Đằng nghĩ rằng cô sẽ cô sẽ hành xử thiếu kiềm chế và cay nghiệt đến vậy..

Hắn siết chặt điện thoại trong tay, trầm giọng nói: "Được rồi, nếu em đã muốn thì anh sẽ không cản. Nhưng tuyệt đối đừng để lộ ra sơ hở về chuyện của chúng ta. Còn Triệu Lam, em đừng để ý đến cô ta. Cứ làm tốt vai trò của mình là được. Chuyện còn lại, anh sẽ xử lý."

Đáy mắt Cố Thanh Hàn thấp thoáng một tia sáng mong manh, tựa như gợn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng, vừa chạm đến đã tan biến. Nàng khẽ siết lấy vạt áo, ngón tay vô thức vo tròn mép vải, như thể đang cố giấu đi một cơn rung động mơ hồ.

Nàng mím môi, do dự vài giây rồi khẽ nắm lấy tay áo hắn, giọng nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút lo lắng chân thành: "Anh... sẽ không vì chuyện này mà mâu thuẫn với chị ấy chứ?"

Thẩm Tư Đằng khẽ cười, nhưng nụ cười không hề mang ý vui vẻ, "Nếu cô ta muốn làm khó em, vậy thì anh không cần phải nhẫn nhịn nữa."

Cố Thanh Hàn nhìn hắn chằm chằm, rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong nháy mắt.

Nàng chậm rãi bước lên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ áo hắn.

"Anh... đừng giận em."

Nàng vươn tay, đầu ngón tay mềm mại chạm nhẹ vào gò má Thẩm Tư Đằng, rồi chậm rãi lướt xuống bờ vai, tự nhiên mà thân mật. Cuối cùng, nàng vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, như thể đang tìm kiếm chút hơi ấm.

Thẩm Tư Đằng không lập tức đáp lại.

Hắn đứng im, ánh mắt sắc bén nhìn xuống nàng, như thể đang suy tính điều gì.

Hắn không ngốc. Hắn biết nàng không đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng lúc này, khi cơ thể mềm mại của nàng áp sát vào hắn, khi giọng nói nàng khẽ khàng vang lên bên tai, hắn lại chẳng muốn đẩy ra.

Cố Thanh Hàn cẩn thận cảm nhận hơi thở của Thẩm tư Đằng, từng nhịp hô hấp chậm rãi, như thể đang do dự. Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khuất dưới mái tóc buông lơi, không để hắn nhìn thấy.

Hắn còn đang suy tính.

Nhưng với nàng, đây chính là một tín hiệu tốt.

Thời gian chậm rãi trôi. Trong căn phòng ấm áp, ánh đèn phản chiếu bóng dáng hai người, hòa lẫn vào đêm tối.

Một người ôm với sự nghi hoặc, một người ôm với sự thỏa mãn.

Hóa ra, diễn một vai đáng thương trước mặt một gã đàn ông... cũng không quá khó.

Mọi thứ... vẫn đang diễn ra đúng như mong muốn của nàng.

_______________

P/s: Vì một số lý do cá nhân nên mình lặn hơi lâu, chắc là mọi mọi người đã quên mất Tiểu Thanh Hàn với chị người yêu Lam Lam của ẻm rồi nhỉ T_T