Từ Địch Thành Yêu

Chương 54: Ván cờ trong bóng tối



Trong bữa tiệc tối của tập đoàn Thẩm thị, ánh đèn pha lê tỏa ra thứ ánh sáng xa hoa rực rỡ, tiếng cụng ly và tiếng cười xã giao vang lên không ngớt. Giữa trung tâm của sự chú ý, Thẩm Tư Đằng và Triệu Lam xuất hiện bên nhau, vẫn là hình ảnh đôi vợ chồng hoàn hảo trong mắt người ngoài.

Triệu Lam khoác tay hắn, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đúng mực, như một người vợ hiền hòa, dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: "Anh uống ít thôi, lát nữa còn phải lái xe."

Thẩm Tư Đằng cúi xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, giọng điệu ôn nhu đến mức khiến người khác ngưỡng mộ: "Chỉ một ly thôi, có em ở đây, anh đâu dám uống nhiều?"

Người xung quanh nhìn họ, ai cũng tấm tắc khen ngợi: "Vợ chồng Thẩm tổng đúng là tình cảm quá!"

Thẩm Tư Đằng cười nhạt, bàn tay đặt lên eo Triệu Lam, động tác cưng chiều như thể đây là một thói quen lâu năm. Cô cũng tự nhiên tựa nhẹ vào người hắn, dáng vẻ vô cùng tin cậy.

Một màn diễn quá hoàn mỹ.

Nhưng chỉ khi không có ai chú ý, nụ cười trong mắt họ mới dần phai nhạt.

Triệu Lam vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến thấu xương. Khi người khác nhìn vào, họ thấy cô ngước lên nhìn chồng mình với ánh mắt đầy yêu thương, nhưng thực chất, sâu trong đáy mắt cô chỉ có sự bình tĩnh và xa cách.

Thẩm Tư Đằng vẫn ôn nhu, nhưng lòng hắn lại đang suy tính từng bước tiếp theo. Hắn không biết Triệu Lam có phát hiện ra điều gì không, nhưng từ khi bộ phim kia đóng máy, cô trở nên khó đoán hơn trước.

Thẩm Tư Đằng thoáng liếc nhìn Triệu Lam. Cô vẫn điềm nhiên khoác tay hắn, nụ cười trên môi nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa như thể chẳng có gì thay đổi. Nhưng chính sự bình thản đó lại khiến hắn cảm thấy như có một lớp sương mù che phủ, càng nhìn càng không rõ.

Hắn nhớ lại trước đây, mỗi lần tham gia những sự kiện như thế này, Triệu Lam luôn tỏ ra thân mật nhưng không kém phần kiêu ngạo, đôi khi còn cố ý tỏ chút thái độ chiếm hữu, như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô là người phụ nữ duy nhất bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ, mọi hành động của cô vẫn đúng mực, vẫn duy trì hình ảnh vợ chồng hạnh phúc, nhưng lại thiếu đi một chút cảm xúc chân thật.

Cô không lạnh nhạt, cũng không nhiệt tình. Không hề có bất kỳ hành động nào khiến hắn cảm thấy bất an rõ ràng, nhưng chính sự "hoàn hảo" này lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.

Vì vậy, hắn chủ động nắm tay cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai với giọng điệu cưng chiều: "Em có thấy mệt không? Để anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi trước."

Triệu Lam hơi ngẩng đầu, ánh mắt giao với hắn, khóe môi khẽ cong lên, như thể thực sự bị sự quan tâm này làm rung động.

"Được thôi."

Và thế là, dưới con mắt ngưỡng mộ của mọi người, Thẩm Tư Đằng nhẹ nhàng dẫn cô ra khỏi đám đông, băng qua dãy hành lang dài rồi bước vào thang máy, đến một căn phòng riêng sang trọng trên tầng cao nhất của nhà hàng.

...

Bên trong, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, phủ lên không gian một lớp sắc thái ấm áp nhưng không kém phần xa hoa. Một bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn.

Màu vàng nhạt của ánh đèn hòa vào ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay Thẩm Tư Đằng. Đối diện hắn, Triệu Lam tựa lưng vào ghế, lười biếng khuấy nhẹ tách cà phê trước mặt, dáng vẻ tùy tiện mà xa cách. Cô không vội vàng, không dò xét, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang bị nhìn thấu.

Hắn nhếch môi cười nhạt, giọng điệu như thể chỉ thuận miệng hỏi han: "Nghe nói bộ phim em vừa đóng máy đang bước vào giai đoạn chuẩn bị quảng bá?"

Triệu Lam khẽ nhướng mày, không lập tức đáp lời mà chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê. Đợi đến khi vị đắng lan tỏa trong miệng, cô mới chậm rãi đặt tách xuống, ngón tay vô thức vuốt nhẹ thành sứ lạnh lẽo.

"Anh cũng quan tâm đến chuyện này sao?"

Thẩm Tư Đằng khẽ cười: "Dù sao cũng là tác phẩm có sự góp mặt của em, tôi tò mò cũng là lẽ thường tình."

Triệu Lam cười nhạt, đáy mắt không gợn sóng: "Cũng không tệ. Chủ đề hình sự phá án nhưng lối kể chuyện khá mới mẻ. Nếu thuận lợi, có thể sẽ tạo được tiếng vang lớn."

"Thế à?" Hắn chậm rãi xoay ly rượu trong tay, giọng điệu như thể tùy ý: "Tôi có nghe nói, gần đây bộ phim của em có rất nhiều tin tức, đặc biệt là về chemistry giữa em và nữ thứ?"

Triệu Lam thoáng chút ngạc nhiên. Cô khẽ cười, ánh mắt nhìn hắn đầy ẩn ý, "Ồ? Anh cũng quan tâm đến mấy tin đồn này sao?"

Thẩm Tư Đằng cười nhẹ, lắc đầu. "Chỉ là tình cờ thấy một số bài báo nhắc đến thôi. Hình như có một vài cảnh quay rất cảm xúc, em diễn chung với bạn diễn của mình thế nào?"

Lời nói của hắn mang vẻ bâng quơ, nhưng Triệu Lam hiểu rõ ý đồ của hắn.

Hắn đang dò xét.

Hắn muốn biết giữa cô và Cố Thanh Hàn có mâu thuẫn hay không, muốn biết cô nghĩ gì về nữ diễn viên kia.

Nhưng cô vẫn thản nhiên, tựa như không nhận ra điều gì.

"Cũng tạm ổn. Dù gì cũng là công việc, tôi phải làm tốt bổn phận của mình thôi."

Một câu trả lời đầy tính nước đôi.

Không tiết lộ quá nhiều, nhưng cũng không khiến hắn nghi ngờ.

Thẩm Tư Đằng quan sát cô thật kỹ, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.

Hắn không quên, người phụ nữ trước mặt mình là một diễn viên chuyên nghiệp.

Chỉ là Thẩm Tư Đằng vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

Hắn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

"Em với cô ta có không ít cảnh đối đầu nhỉ?"

Lần này, động tác xoay tách cà phê của Triệu Lam hơi khựng lại một nhịp, nhưng chỉ thoáng qua rồi trở lại bình thường.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, như thể chuyện này chẳng có gì to tát.

"Đúng vậy. Kịch bản xây dựng hai nhân vật này theo tuyến đối lập ngay từ đầu mà."

Hắn im lặng một lúc, sau đó cười cười: "Nhưng chemistry giữa em với cô ta lại khiến khán giả rất thích thú."

Triệu Lam đặt tách cà phê xuống bàn, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ: "Vậy sao? Nhưng bộ phim này không phải thể loại mà anh thích."

Thẩm Tư Đằng nhướng mày, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Đôi khi thay đổi một chút cũng thú vị mà."

Cô không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm quan sát hắn.

Thẩm Tư Đằng im lặng vài giây, rồi cầm ly rượu lên uống một ngụm.

"Lần này hợp tác với dàn diễn viên mới, em đánh giá họ thế nào?"

"Tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng bọn họ đều hoàn thành khá tốt, mắt nhìn người của Khổng Vũ đúng là không thể chê được."

"Ồ, vậy còn với người bạn diễn nữ thứ của em thì sao?"

Cô nhướng mày, nhìn hắn bằng ánh mắt nửa cười nửa không, như thể câu hỏi này khiến cô cảm thấy hứng thú.

Vào đúng chủ đề rồi đấy.

"Anh có vẻ khá để tâm đến điều này?"

Động tác vuốt miệng ly của Thẩm Tư Đằng chậm dần, bật cười nói: "Nào có, chẳng qua đây là lần đầu em nhận phim có tuyến tình cảm như vậy, tôi không khỏi có chút hiếu kỳ."

Kỳ thực trước đây Thẩm Tư Đằng vẫn luôn hỏi cô câu này mỗi khi cô nhận một dự án mới, chủ yếu là muốn dò hỏi mối quan hệ giữa cô và các nam chính đó. Một người chồng thấy vợ mình có nhiều cảnh quay tiếp xúc thân mật với bạn diễn khác giới đưa ra phản ứng như vậy cũng hết sức bình thường.

Nhưng lần này, Triệu Lam biết rõ ý đồ của hắn là gì.

Triệu Lam lại xoay nhẹ tách cà phê trong tay, mắt nhìn chất lỏng đen sẫm sóng sánh bên trong, nhưng tâm trí lại không còn đặt ở căn phòng khách sạn này nữa.

Cô nhớ đến khoảng thời gian quay bộ phim đó.

Cô và Cố Thanh Hàn diễn chung không ít cảnh. Trong phim, nhân vật của họ thuộc hai phe đối lập, đối đầu nhau bằng những màn tranh luận sắc bén, ánh mắt lạnh lùng và những tình huống giằng co căng thẳng đến nghẹt thở.

Cố Thanh Hàn là một người rất biết cách kiểm soát cảm xúc trên màn ảnh. Mỗi lần máy quay hướng đến nàng, cử chỉ, biểu cảm, từng chuyển động dù nhỏ nhất đều như được tính toán cẩn thận. Nhưng điều khiến Triệu Lam ấn tượng hơn cả là ánh mắt của nàng khi diễn.

Không phải kiểu ánh mắt trống rỗng chỉ đơn thuần lặp lại những gì được viết trong kịch bản, mà là một sự chân thật đến mức khiến người ta tin rằng từng câu chữ, từng cảm xúc đều xuất phát từ tận sâu trong lòng.

Triệu Lam nhớ rất rõ một cảnh quay hôm ấy.

Đó là một phân đoạn đối đầu căng thẳng giữa hai nhân vật. Nhân vật của cô bị nhân vật của Cố Thanh Hàn dồn ép đến đường cùng. Trong kịch bản, đây là cảnh mà cả hai lần đầu tiên lột trần cảm xúc trước mặt nhau.

Lúc đó, trời đã khuya, phim trường chỉ còn lại ánh sáng từ những chiếc đèn chiếu rọi xuống. Cảnh quay yêu cầu cả hai đứng gần nhau, ánh mắt đối diện, trong một bầu không khí tràn ngập căng thẳng.

Triệu Lam đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi ánh mắt của Cố Thanh Hàn chạm vào cô, cô lại bất giác sững người.

Không có vẻ lạnh lùng như những cảnh trước. Không còn sự xa cách hay đề phòng.

Mà là một sự chân thành đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trong một khoảnh khắc, cô gần như quên mất bản thân đang ở phim trường, quên mất xung quanh còn có máy quay và nhân viên. Trái tim cô đập lỡ một nhịp, như thể mình thực sự bị ánh mắt ấy nhìn thấu.

Cảnh quay đó sau này đã trở thành một trong những phân đoạn đáng giá nhất của bộ phim, nhưng chỉ có cô mới biết, cảm giác rung động thoáng qua khi ấy không hoàn toàn là diễn.

Triệu Lam không phải người dễ dàng dao động, nhưng giây phút đó, cô lại có chút hoang mang. Rốt cuộc là do ánh mắt của Cố Thanh Hàn quá chân thật, hay là do chính cô đã vô thức chìm vào cảm xúc ấy?

Điều duy nhất cô nghĩ đến vào lúc đó, liệu Cố Thanh Hàn có đang trải qua những cảm xúc như mình không?

Triệu Lam khẽ cười, đặt tách cà phê xuống bàn.

Bây giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra có rất nhiều khoảnh khắc như vậy.

Một lần khác, khi họ nghỉ giữa các cảnh quay, cô vô tình lướt qua Cố Thanh Hàn, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng lại khiến cô giật mình phát hiện — tay của Cố Thanh Hàn rất lạnh.

Lạnh đến mức Triệu Lam vô thức muốn nắm lấy, muốn giúp nó trở nên ấm áp hơn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Cố Thanh Hàn đã thu tay về, chỉ để lại một nụ cười nhẹ, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Lúc ấy, Triệu Lam không nghĩ nhiều. Nhưng giờ đây, khi ngồi trong căn phòng này, đối diện với Thẩm Tư Đằng, cô mới cảm nhận được — cô hoàn hoàn không có chút rung động gì với người đàn ông này. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi nghĩ đến Cố Thanh Hàn, cô lại có một cảm giác khó nói thành lời.

"Em đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Câu hỏi của Thẩm Tư Đằng cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Lam.

Hắn khẽ nghiêng đầu, giọng điệu mang theo chút kiên nhẫn nhưng vẫn ẩn chứa sự thăm dò: "Em vẫn chưa trả lời tôi."

Triệu Lam nhanh chóng định thần lại. Cô hờ hững nhấc tách cà phê, ngón tay thon dài vuốt nhẹ thành sứ lạnh.

"Cô ta à? Lúc nào cũng dịu dàng, nhã nhặn, lúc nào cũng tỏ ra thấu hiểu người khác... Nói thật, đôi khi tôi còn chẳng rõ cô ta đang nghĩ gì."

Nụ cười Thẩm Tư Đằng nhạt dần, nhíu mày nhìn cô. Lời này nghe qua thì có vẻ chỉ là than thở vô thưởng vô phạt, nhưng ngẫm kỹ lại, dường như đang ám chỉ điều gì đó.

"Ý em là... cô ta không đơn giản như vẻ ngoài?"

Triệu Lam mỉm cười, ánh mắt mang theo một chút trêu chọc: "Tôi có nói vậy sao?"

Hắn không đáp, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, trong đầu suy tính điều gì đó. Hắn biết Triệu Lam không phải người dễ dàng nói ra những lời vô nghĩa. Nhưng hiện tại, cô không tỏ ra nghi ngờ, không dò xét, thậm chí còn có chút tùy ý và hờ hững. Điều này khiến hắn có cảm giác cô không hề biết gì cả.

Cũng đúng thôi. Mọi chuyện đều được hắn che giấu rất kỹ.

Triệu Lam cúi đầu khuấy nhẹ tách cà phê, ẩn giấu nụ cười nhạt nơi khóe môi.

Cô biết, hắn nghĩ rằng mình vẫn chưa hay biết gì về chuyện hắn và Cố Thanh Hàn.

Vậy thì... cứ để hắn tiếp tục nghĩ như thế đi.

"Anh nói tuyến tình cảm mới lạ này khiến anh hiếu kỳ về bộ phim sao? Vậy chắc hẳn anh cũng đã tìm hiểu kỹ rồi nhỉ?" Triệu Lam thoáng nhướng mày, ánh mắt ẩn chứa một tia ý vị sâu xa.

Không khí thoáng chốc trầm xuống.

Thẩm Tư Đằng hơi dừng lại một nhịp, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Dĩ nhiên."

Triệu Lam khẽ cười, đầu ngón tay lơ đãng vuốt nhẹ miệng tách cà phê. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như thể muốn xuyên thấu từng lời nói dối.

"Vậy anh có biết, trong bộ phim này, có một cảnh quay được đánh giá là xuất sắc nhất không?"

Không khí trong phòng dường như lặng đi vài giây.

Thẩm Tư Đằng vẫn cười, nhưng bàn tay cầm ly rượu khẽ siết chặt, "Anh đoán... chắc là một cảnh cảm xúc cao trào giữa em và các nhân vật chính?"

Triệu Lam lắc đầu, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

"Sai rồi."

Cô nhấc ly rượu lên, khẽ xoay nhẹ, chất lỏng đỏ thẫm chậm rãi chuyển động bên trong như một dòng chảy bí ẩn. Giọng cô chậm rãi cất lên, mang theo một tia nguy hiểm ẩn giấu: "Đó là một cảnh giữa tôi và Cố Thanh Hàn."

Ánh mắt Thẩm Tư Đằng tối lại.

"Cảnh gì?"

Triệu Lam nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, ánh mắt nửa như hờ hững, nửa như khiêu khích: "Là một cảnh quay dài, chỉ có hai chúng tôi. Bối cảnh là một căn phòng tối, cả hai nhân vật đều đang che giấu những bí mật của riêng mình. Ban đầu, họ đối đầu nhau, nhưng càng về sau, bầu không khí giữa họ càng trở nên căng thẳng..."

Cô cúi đầu, khẽ xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới sáng bóng trên ngón tay, rồi tiếp tục: "Anh có tin không? Khi ấy, ngay cả tôi cũng có chút phân vân, không biết cảm xúc đó là của nhân vật... hay là của chính tôi nữa."

Lời nói của cô rơi vào không gian yên tĩnh, như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng.

Trong khoảnh khắc, bàn tay cầm ly rượu của Thẩm Tư Đằng lại lần nữa siết chặt.

Ánh mắt hắn tối đi một chút, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Vậy à?" Hắn nhếch môi, giọng điệu như thể không hề để tâm, "Nghe có vẻ thú vị."

Triệu Lam chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu nhẹ bẫng: "Anh không thấy kỳ lạ sao? Trong kịch bản, nhân vật của tôi và Cố Thanh Hàn vốn là kẻ đối đầu, nhưng phản ứng của khán giả lại không như mong đợi. Rất nhiều người nói rằng chemistry giữa hai chúng tôi quá chân thật, thậm chí có người còn nghĩ..."

Cô dừng lại một chút, cố tình quan sát từng biểu cảm của hắn.

"... rằng có gì đó không chỉ đơn thuần là diễn xuất."

Thẩm Tư Đằng im lặng vài giây.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng ly rượu chạm nhẹ vào mặt bàn.

Triệu Lam biết, cô đã khiến hắn dao động.

Sự im lặng của hắn không đơn thuần là suy nghĩ mà còn là một sự phòng bị. Hắn đang cân nhắc xem nên đáp lại thế nào, nên giả vờ thờ ơ hay tiếp tục dẫn dắt câu chuyện theo hướng có lợi cho mình. Nhưng dù hắn có chọn cách nào đi nữa, thì giây phút hắn chần chừ kia, cô đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Cô biết rất rõ, hắn đang dò xét mình.

Nhưng Thẩm Tư Đằng lại không biết rằng, ngay từ khoảnh khắc hắn mở miệng dò xét, hắn đã bước một chân vào cái bẫy mà Triệu Lam tỉ mỉ chuẩn bị.

Và lần này, cô sẽ không để hắn thoát ra dễ dàng.