Từ Địch Thành Yêu

Chương 62: Khoảng cách giữa những lời nói dối



Buổi họp báo tiếp tục diễn ra thuận lợi sau đó. Khi kết thúc, đám đông dần tản ra, dàn diễn viên lần lượt rời khỏi sân khấu chính.

Ngay khi bước vào hậu trường, Cố Thanh Hàn bất ngờ bị kéo nhẹ vào một căn phòng.

Triệu Lam đứng ngay trước mặt nàng, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Ánh mắt Triệu Lam trầm xuống, giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa điều gì đó sâu xa: "Cô đã từng yêu ai sâu đậm như vậy chưa?"

Cố Thanh Hàn sững lại.

Lúc nãy trên sân khấu, Triệu Lam đã giúp nàng giải vây, nhưng bây giờ, chính cô lại đặt ra câu hỏi đó một lần nữa.

Lần này, không có ống kính máy ảnh, không có phóng viên, không có bất kỳ ai chứng kiến.

Chỉ có hai người họ.

Cố Thanh Hàn đứng yên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Triệu Lam. Trong khoảnh khắc này, nàng có thể cảm nhận rõ sự kiên nhẫn đầy ẩn ý trong đôi mắt đối phương. Không giống như phóng viên khi nãy chỉ muốn khai thác thông tin giật gân, câu hỏi của Triệu Lam mang theo một sự quan tâm khó diễn tả.

Nhưng thay vì trả lời ngay, Cố Thanh Hàn lại hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Chị nghĩ sao?"

Một câu hỏi đáp lại câu hỏi. Không từ chối, cũng không thừa nhận.

Triệu Lam không vội, cô quan sát nàng vài giây trước khi bật cười khẽ: "Tôi nghĩ..."

Cô dừng một chút, ánh mắt hơi tối lại. "Là có."

Cố Thanh Hàn thoáng nheo mắt, nhưng không phủ nhận. Nàng chỉ nhẹ nhàng cất bước, lướt ngang qua Triệu Lam như muốn kết thúc chủ đề này.

Nhưng vào đúng lúc này, Triệu Lam đột nhiên nói một câu mà không ai ngờ tới.

"Vậy... cô vẫn còn yêu người đó sao?"

Bước chân Cố Thanh Hàn khựng lại.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Triệu Lam không thúc ép, cô chỉ lặng lẽ chờ đợi phản ứng của đối phương.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.

Cuối cùng, Cố Thanh Hàn quay lại, ánh mắt nàng không còn sự hời hợt lúc trước, mà thay vào đó là một tia cảm xúc khó đoán.

"Có những chuyện... không thể nói là còn hay không còn."

Lời nói mơ hồ, nhưng cũng là một câu trả lời.

Triệu Lam chỉ hơi nhướng mày, không tiếp tục hỏi nữa.

Nhưng khi cô quan sát nàng, lại nhận ra một điều kỳ lạ—

Nếu thực sự còn yêu, đáng lẽ Cố Thanh Hàn sẽ trốn tránh. Nếu đã quên, đáng lẽ nàng sẽ trả lời dứt khoát.

Nhưng nàng lại chọn cách trả lời lửng lơ.

Giống như một thứ cảm xúc đang bị chính nàng kìm nén, hoặc có lẽ...

Giống như nàng vẫn chưa thực sự nhận ra người mình yêu là ai.

Triệu Lam không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ: "Cố Thanh Hàn, đừng tự lừa mình dối người."

Câu nói rơi xuống như một giọt nước nhỏ vào mặt hồ yên ả, gợn lên một vòng sóng mơ hồ.

Cố Thanh Hàn không đáp. Nhưng khoảnh khắc ấy, chính nàng cũng cảm thấy trái tim mình có chút chấn động.

...

Trầm Hương không quá đông khách vào buổi tối, chỉ còn lại vài vị khách lặng lẽ nhâm nhi cà phê dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc nhỏ ngoài ban công tầng hai, từ đây có thể nhìn thẳng sang tòa nhà Hoan Diệu bên kia đường—công ty giải trí danh tiếng mà bất cứ diễn viên nào cũng mong muốn được đặt chân vào.

Bữa tiệc không xa hoa, nhưng lại ấm áp theo đúng phong cách của nhóm bọn họ. Trên bàn là một chiếc bánh kem nhỏ mà Tần Dư cố tình đặt làm, bên cạnh là vài món ăn vặt quen thuộc và một ít rượu vang.

"Cạn ly nào!" Tiêu Vũ Huyên hào hứng nâng ly, ánh mắt sáng rỡ, "Chúc mừng Tiểu Cố của chúng ta đóng máy thuận lợi, ngày thành ngôi sao chắc chắn không còn xa nữa!"

Cố Thanh Hàn bật cười, cụng ly với mọi người, "Mọi người cứ chọc mình hoài. Chỉ là một vai phụ thôi mà."

"Vai phụ mà có fan ầm ầm thế kia, còn hot hơn cả nữ chính luôn đấy." Tiêu Vũ Huyên trêu.

Trình Vân Y gật gù: "Mình cũng có thấy mấy bài đăng trên mạng, nhiều người qua đường khen cậu diễn xuất tốt lắm."

Cố Thanh Hàn không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ. Mấy hôm nay nàng cũng thấy một số bình luận tích cực, nhưng nàng không dám để mình quá vui mừng. Showbiz vốn là nơi thay đổi nhanh chóng, hôm nay được khen chưa chắc ngày mai đã còn ai nhớ đến.

"À mà..." Trình Vân Y đặt ly xuống, nhướng mày nhìn nàng, "Đóng chung với Lam tỷ mấy tháng trời, có chuyện gì thú vị không?"

Câu hỏi này lập tức khiến bầu không khí trên bàn hơi chững lại. Giang Uyển Nhu ngồi thẳng người, lòng bàn tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, cảm giác bất an lạ lùng dâng lên. Nàng lén quan sát phản ứng của Cố Thanh Hàn, trong lòng tự hỏi liệu nàng có thể giữ vững hình ảnh như một người bạn thân thiết hay không, khi trong tim mình lại có cảm xúc phức tạp dành cho nàng ấy.

Không khí của bữa tiệc đang vui vẻ như vậy, nàng không nên có loại cảm xúc tiêu cực này. Nhưng khi nghĩ đến chuyện Cố Thanh Hàn diễn những cảnh thân mật với Triệu Lam, nàng lại cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở.

Mà người không cảm thấy vui vẻ không phải chỉ có mỗi Giang Uyển Nhu.

Tần Dư lập tức dời ánh mắt về phía Cố Thanh Hàn, như thể đang rất trông chờ vào câu trả lời, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Nàng khéo léo né tránh ánh mắt của cô, giả vờ không hiểu, "Cái gì mà thú vị?"

"Thì... Triệu Lam có lạnh lùng như tin đồn không?" Tiêu Vũ Huyên hứng thú hỏi.

"Lúc mới tiếp xúc thì đúng là hơi khó gần." Cố Thanh Hàn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Nhưng khi làm việc chung, mình thấy chị ấy rất chuyên nghiệp, biết cách dẫn dắt bạn diễn. Chỉ là... đôi lúc hơi khó đoán."

"Khó đoán kiểu gì?" Trình Vân Y tò mò.

"Có những lúc mình cảm giác chị ấy rất gần gũi, nhưng cũng có khi lại xa cách như người dưng."

Câu nói này khiến Giang Uyển Nhu—người từ nãy giờ vẫn lặng lẽ nghe—cầm ly nước cam lên, uống một hơi, ánh mắt thoáng qua chút không vui. Nàng cảm thấy một chút nhói đau trong lòng khi nghe những lời này. Giang Uyển Nhu thầm nghĩ, nếu không phải vì chị ấy còn mải mơ về những giấc mơ với người khác, liệu mình có thể trở thành người đó không? Dù đã biết điều này, nàng vẫn không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Tần Dư vẫn tiếp tục giữ im lặng, thỉnh thoảng cười vài cái phụ hoạ.

"Vậy cậu với chị ấy thân không?" Tiêu Vũ Huyên hỏi tiếp.

Cố Thanh Hàn lắc đầu, "Không hẳn. Bọn mình chỉ là đồng nghiệp thôi."

Giang Uyển Nhu siết chặt ly nước trong tay, lẩm bẩm: "Đồng nghiệp mà đi ăn chung riêng nhiều lần như vậy?"

Cố Thanh Hàn bất giác quay sang nhìn cô bé, hơi ngạc nhiên: "Em theo dõi chị à?"

"Không phải!" Uyển Nhu đỏ mặt, quay sang chỗ khác, "Em... em đọc bài đăng của mấy blogger trên Xiaohongshu... nên, nên mới đoán vậy thôi..."

Chị ấy hoàn toàn không có ý phản bác.

Giang Uyển Nhu cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Cố Thanh Hàn. Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng, hận không thể có thể nhanh chóng lấp đầy khoảng không giữa mình và người kia.

Mọi người lại bật cười trêu chọc Giang Uyển Nhu, làm dịu đi bầu không khí vừa rồi.

Tiêu Vũ Huyên lại chuyển sang một chủ đề mới: "À này, trong phim có cảnh nào khiến cậu nhớ nhất không?"

Cố Thanh Hàn thoáng khựng lại.

Nếu nói cảnh nhớ nhất...

Hình ảnh Triệu Lam đứng dưới cơn mưa giả hôm ấy bỗng dưng hiện lên.

Ánh mắt của chị ấy nhìn nàng, không phải ánh mắt của nhân vật, cũng không hoàn toàn là của chính chị ấy. Một thứ gì đó rất sâu, rất khó nắm bắt.

Nàng có một dự cảm mơ hồ rằng, Triệu Lam không đơn thuần chỉ là một bạn diễn đối với nàng.

"Có chứ." Cố Thanh Hàn nhẹ giọng đáp, rồi nhấp một ngụm rượu, "Nhưng giữ lại cho riêng mình thôi."

"Keo kiệt thật!" Trình Vân Y phụng phịu.

"Chị có cảnh hôn không đấy?" Giang Uyển Nhu đột nhiên hỏi. nhưng trong lòng lại nảy lên một cơn sóng cảm xúc khó tả. Câu hỏi này không chỉ là sự tò mò đơn thuần, mà là một khúc mắc, một nỗi lo lắng không rõ ràng.

Cả bàn tiệc sững lại một giây, sau đó đồng loạt cười phá lên.

"Có." Cố không Thanh Hàn nhếch miệng, "Nhưng... không phải với người mà các cậu nghĩ đâu."

"Ai hỏi danh tính người ta đâu mà bộ trưởng trả lời?" Tiêu Vũ Huyên trêu ghẹo.

"Thì mình cũng đã chỉ đích danh ai đâu, ơ kìa..." Cố Thanh Hàn cười trừ, nhưng bản thân lại không hiểu sao có chút chột dạ.

Nàng nâng ly rượu nhằm che đi biểu cảm khó giấu của mình, dù vậy vẫn cảm nhận được đã bị ai đó phát giác.

Ánh mắt trầm ngâm của Tần Dư chưa từng rời khỏi nàng.

Cô đã nhìn thấu, nhưng vẫn chọn không lật tẩy.

Cố Thanh Hàn không khỏi lấy làm lạ trước biểu hiện của Tần Dư hôm nay. Lẽ ra với tính cách của cô, hẳn đã phải trêu nàng đến tai mắt đỏ bừng, hoặc chọc nàng mặt xanh mặt tím, chứ không thể nào cứ ngồi im như pho tượng vậy được.

Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, Cố Thanh Hàn vô thức ngước mắt nhìn sang bên kia đường.

Tòa nhà Hoan Diệu sừng sững trong màn đêm, ánh đèn neon phản chiếu trên cửa kính, lấp lánh mà xa vời.

Nơi đó, nàng từng ước ao được bước vào, từng khao khát có một vị trí trong ngành giải trí. Nhưng bây giờ, khi đã có cơ hội đứng trước ống kính, nàng lại cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ.

Nàng đang bước trên con đường mà mình đã chọn, nhưng liệu nó có thực sự là con đường dành cho nàng không?

Ánh mắt nàng dừng lại một chút ở tấm biển hào nhoáng của Hoan Diệu, rồi lại nhanh chóng thu về.

Hắt xì—

"Mình vào trong thôi, gió hơi lạnh." Cố Thanh Hàn nhẹ giọng nói.

Giang Uyển Nhu vội vã cởi áo khoác của mình mặc lên cho nàng.

"Cảm ơn em."

Giang Uyển Nhu lặng lẽ mím môi không đáp.

Mọi người tất bật thu dọn đồ trên bàn, không ai để ý đến khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi của Cố Thanh Hàn.

...

Sau khi mọi người đã thu dọn xong và lần lượt vào trong, Cố Thanh Hàn chậm rãi bước theo sau, vừa đi vừa đưa tay lên xoa hai bên cánh tay cho bớt lạnh.

Vừa bước xuống tầng một , nàng bất ngờ bị ai đó kéo mạnh sang một góc khuất của quán.

"Làm gì vậy—"

"Giải thích đi."

Tần Dư đứng chắn trước mặt nàng, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.

Cố Thanh Hàn ngơ ngác, "Giải thích gì cơ?"

Tần Dư khoanh tay, giọng điệu pha lẫn bất mãn và lo lắng: "Cậu nghĩ sao mà lại nhận bộ phim này? Mình tưởng cậu sẽ tránh xa Triệu Lam chứ?"

Cố Thanh Hàn mím môi, đôi mắt thoáng qua một tia dao động nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Nàng cười cười: "Bộ phim tốt, kịch bản hay, mình muốn thử sức thôi."

"Thử sức? Với Triệu Lam?" Giọng Tần Dư nhấn mạnh hai chữ cuối, đầy ý tứ.

Cố Thanh Hàn im lặng.

"Mình biết cậu không đơn giản chỉ vì kịch bản. Nếu chỉ là một vai phụ trong một bộ phim hình sự, cậu có cả đống lựa chọn khác, nhưng cậu lại chọn một bộ phim có Triệu Lam."

Nàng né tránh ánh mắt của Tần Dư, cảm giác bị nhìn thấu khiến nàng có chút khó chịu.

"Mình không hiểu cậu nghĩ gì nữa, Thanh Hàn. Cậu thật sự tin Triệu Lam là người mà cậu có thể đặt lòng tin vào sao?"

"...Mình chưa từng tin chị ấy." Cố Thanh Hàn thì thầm.

"Vậy tại sao cậu lại để bản thân bị cuốn vào?" Tần Dư hạ thấp giọng, có chút bất lực. "Cậu nên nhớ, cậu không còn chỉ là một diễn viên mới vào nghề, cậu đang dần trở thành một quân cờ trong trò chơi mà Triệu Lam và Thẩm Tư Đằng bày ra."

Cố Thanh Hàn nở nụ cười nhạt: "Mình cũng đâu có bảo là mình sẽ ngồi yên để bị chơi đùa?"

Tần Dư sững sờ.

Ánh mắt của Cố Thanh Hàn không còn vẻ bối rối như ban nãy, mà mang theo sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Cậu..."

Tần Dư khẽ nhíu mày.

Cô đã quen biết Cố Thanh Hàn từ lâu, đủ lâu để nhận ra sự thay đổi trong nàng.

Trước đây, dù có cố gắng đến đâu, Cố Thanh Hàn vẫn luôn giữ một sự dè dặt nhất định với showbiz, giống như một người đứng ngoài nhìn vào, chưa bao giờ thật sự hòa mình vào thế giới đó. Nhưng bây giờ, nàng đã dám đặt chân vào, thậm chí chấp nhận bước vào ván cờ của những kẻ nguy hiểm như Triệu Lam và Thẩm Tư Đằng.

"Tiểu Dư, mình biết cậu lo cho mình. Nhưng mình không còn là con bé ngốc nghếch không biết gì nữa." Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng cắt ngang, "Mình đã lựa chọn con đường này, và mình sẽ đi đến cùng."

"...Đến cùng là đến đâu?"

Cố Thanh Hàn không trả lời.

Sự im lặng của nàng khiến Tần Dư có dự cảm không lành. Cô vốn biết bạn mình rất cố chấp, nhưng lần này, cô cảm giác có điều gì đó còn phức tạp hơn thế.

Tần Dư thở dài, lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn vào Cố Thanh Hàn với vẻ không giấu được sự lo lắng.

Cố Thanh Hàn đã trưởng thành, đã kiên cường hơn trước. Nhưng đồng thời, cũng trở nên khó đoán hơn.

Lúc nãy, ánh mắt của Cố Thanh Hàn khiến cô cảm thấy không thoải mái. Không phải vì nàng nói dối, mà bởi vì... nàng thật sự tin vào những gì mình nói.

Tin rằng mình có thể kiểm soát cục diện.

Tin rằng mình sẽ không bị cuốn vào quá sâu.

Nhưng Tần Dư lại không tin vào điều đó.

Cô đã chứng kiến quá nhiều người tự tin vào khả năng của bản thân, để rồi cuối cùng đánh mất chính mình.

Cố Thanh Hàn có thực sự hiểu mình đang đối mặt với thứ gì không?

Tần Dư siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Cô chỉ sợ, khi Cố Thanh Hàn nhận ra mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát... thì đã quá muộn để quay đầu.

Cô đứng đó, lặng lẽ, như thể muốn nói thêm, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ thở dài một lần nữa, buông tay xuống, "Được rồi, cậu không còn là trẻ con nữa. Việc cậu làm, cậu tự chịu trách nhiệm đi. Mình tôn trọng cậu, vậy nên sẽ không ngăn cản. Nhưng cũng sẽ không ủng hộ đâu."

Cố Thanh Hàn nhìn vào mắt bạn mình, nở nụ cười nhẹ, không có vẻ gì là ngạc nhiên hay bối rối. Nàng gật đầu nhẹ, giọng điệu bình thản: "Cảm ơn cậu, vì đã luôn hiểu cho mình."

Tần Dư nhìn vào nàng một lúc lâu, rõ ràng là không hoàn toàn thỏa mãn với câu trả lời, nhưng  lại không biết phải nói gì. Cô chợt quay mặt đi, ánh mắt lướt qua cửa sổ như để tìm kiếm một chút bình yên. "Mình không hiểu gì cả, chỉ lo lắng cậu gặp chuyện thôi." Cô thốt ra, giọng có phần khàn đặc đi vì sự bất lực trong lòng.

Cố Thanh Hàn đứng im, đôi mắt dịu xuống như thể thấu hiểu sự lo lắng của bạn. Nàng khẽ thở ra, nhưng vẫn không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Tần Dư. Cả hai đều biết, đôi khi có những thứ mà lời nói chẳng thể giải thích hết, chỉ có thể để thời gian trả lời.

"Cậu thay đổi rồi."

Cố Thanh Hàn ngớ người, sau đó bật cười: "Nói gì vậy? Mình vẫn là mình thôi."

Nàng nhíu mày, chưa kịp phản ứng, Tần Dư đã khoanh tay trước ngực, nhìn nàng đầy dò xét, "Nói thật đi, cậu nghĩ bản thân vẫn là Cố Thanh Hàn mà mình quen sao?"

"Thế cậu nghĩ mình là ai?" Cố Thanh Hàn bật cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Người ngoài hành tinh giả dạng chắc?"

Tần Dư hiếm khi không hưởng ứng trò đùa của nàng, cô nhìn nàng chằm chằm, ngữ điệu nghiêm túc hiếm thấy: "Trước đây cậu không phải người như vậy. Chỉ cần ai nhắc đến Triệu Lam, cậu đã nhảy dựng lên bắt người ta không được nói. Vậy mà bây giờ lại dám đóng phim với Triệu Lam, còn dây dưa với cô ấy theo cách không ai hiểu nổi."

Cố Thanh Hàn bị chặn họng trong chốc lát, sau đó hạ giọng phản bác: "Mình chỉ đang cố gắng cho công việc, không có gì kỳ lạ cả."

Tần Dư cười nhạt, khoanh tay dựa vào tường, "Công việc? Cậu dám thề là mình không có chút dao động nào với Triệu Lam không?"

Cố Thanh Hàn khựng lại.

"..."

Thấy nàng im lặng, Tần Dư càng tỏ vẻ như "biết ngay mà".

"Thôi được rồi, cứ cho rằng cậu vẫn là cậu đi. Nhưng mình nói trước, chơi dao thì có ngày đứt tay đấy."

Cố Thanh Hàn nhướng mày: "Cậu đang ví Triệu Lam là dao à?"

Tần Dư nhún vai: "Là một con dao cực kỳ sắc bén."

"Cậu lo xa quá rồi. Mình biết mình đang làm gì mà."

"Cậu nghĩ vậy thôi." Tần Dư đanh mặt lại, giọng điệu có phần trêu chọc nhưng không thiếu chút nghiêm túc, "Cậu đừng quên, mình là bác sĩ tâm lý."

Cố Thanh Hàn nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt lướt qua Tần Dư như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong sự chăm chú của cô. Nàng khẽ vươn tay ra, chỉnh lại cổ áo như thể cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện không quá căng thẳng, rồi mới mở miệng, giọng điệu pha chút châm biếm: "Nhưng cậu đâu phải thầy bói."

Thái độ dửng dưng của nàng khiến Tần Dư phát bực.

Cái nết cãi ngang, cãi bướng này...

"Cậu hiểu ý mình nói mà."

"Ừm hửm." Cố Thanh Hàn gật đầu.

"Haizz, thiệt tình!" Tần Dư ngán ngẩm đỡ trán, "Trò giả ngu này đúng là không ai qua được cậu."

"Hề hề, quá khen." Nàng cười ngốc.

"Hay quá ha, bị mắng mà còn cười được nữa?!"

Cố Thanh Hàn mím môi, đang định đáp lại thì—

"Sao trong bếp lại có mùi khét vậy???"

Tiếng hét thất thanh của Tiêu Vũ Huyên từ bên trong vọng ra, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Cố Thanh Hàn cứng đờ mất hai giây, sau đó lập tức hốt hoảng: "Chết rồi! Cái bánh của mình!!"

Nàng vội vàng chạy thẳng vào bếp như một cơn gió, để lại Tần Dư đứng yên tại chỗ, ánh mắt tràn đầy hoang mang lẫn... cạn lời.

Chưa đầy vài giây sau, bên trong vang lên tiếng lục đục hoảng loạn.

"A! Khói nhiều quá! Tiêu Tiêu, cậu đừng có đứng đó mà la nữa, mở cửa ra mau!"

"Mình đang mở đây! Trời đất ơi, Tiểu Cố, cậu định làm bánh hay đốt bếp thế?"

"Mình chỉ quên mất thôi mà!"

"Quên mất? Quên tới mức nướng luôn cái linh hồn của cái bánh thành tro sao?!" Trình Vân Y gấp gáp.

Tần Dư chậm rãi bước vào bếp, khoanh tay dựa vào cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt:

Cố Thanh Hàn đang ho sặc sụa vì khói, vội vàng lấy đôi găng tay nhấc khay bánh cháy khét ra khỏi lò. Trình Vân Y đang loay hoay quạt khói bằng cái nắp nồi, trong khi Giang Uyển Nhu trợn mắt, đứng nép qua một bên như thể sợ sẽ bị bánh nướng cháy của nàng ám tới.

Tiêu Vũ Huyên thì vẫn chưa hết sốc, tay chống nạnh, chỉ vào thứ đen thui trên khay: "Đây là bánh hay là cục than vậy?!"

Cố Thanh Hàn nhăn mặt, cúi đầu nhìn kiệt tác của mình. Cái bánh bông lan này là nàng làm để mang về cho Cố Tiểu Mạc, đáng lẽ phải vàng ươm, mềm xốp, giờ đã biến thành một khối đen sì trông không khác gì mảnh thiên thạch vừa rơi xuống từ vũ trụ.

Ném cho chó còn chê nữa huống chi là người.

Nàng cười gượng, giọng yếu ớt: "...Chắc là hơi quá lửa một chút."

"Một chút???" Cả nhóm đồng thanh.

Tần Dư đứng yên nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của nàng, khóe môi giật giật.

Con nhỏ này, cái tật não cá vàng hậu đậu đánh chết cũng không bỏ.

"Mình vừa nói cậu thay đổi, cứ tưởng theo hướng tích cực hơn. Nhưng xem ra..." Cô thở dài, lắc đầu đầy tiếc nuối, "Hình như mình đánh giá cao cậu quá rồi."

Cố Thanh Hàn: "..."

Đây rồi, dáng vẻ khinh bỉ này mới đúng là của con bạn nàng chứ!

Trong ánh đèn ấm áp của quán Trầm Hương, tiếng cười nói rộn rã vẫn còn vang vọng, nhưng cách đó không xa, trong một căn biệt thự chìm trong bóng tối, không khí lại đặc quánh đến nghẹt thở.

...