Từ Địch Thành Yêu

Chương 61: Chạm đến giới hạn



Mưa vẫn rơi, cuốn trôi những dấu vết cũ. Cách xa hàng trăm cây số, một cơn mưa khác cũng đang phủ xuống thành phố, nơi ánh đèn flash nhấp nháy trong buổi họp báo của bộ phim sắp ra mắt.

...

Khách sạn Grand Lumière – Phòng trang điểm

Không gian trong phòng trang điểm thoảng mùi nước hoa nhẹ nhàng, ánh đèn vàng hắt lên những tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của dàn diễn viên đang chuẩn bị. Tiếng máy sấy tóc, tiếng cọ lướt trên da, tiếng trò chuyện râm ran giữa các stylist hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp.

Bên ngoài, những cơn mưa nặng hạt rơi xuống những ô cửa kính, phản chiếu ánh đèn lung linh của khách sạn. Nhưng khác với sự tĩnh mịch của Động Đầu, nơi đây rực rỡ, hào nhoáng—giống như một sân khấu lớn, nơi mỗi người đều khoác lên một chiếc mặt nạ hoàn hảo.

Cánh cửa phòng mở ra, Cố Thanh Hàn bước vào, khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng và Triệu Lam giao nhau trong gương.

Chỉ một giây, rất nhanh, Triệu Lam rời mắt đi, hạ tầm nhìn xuống bảng màu trang điểm trước mặt. Cố Thanh Hàn cũng chẳng dừng lại lâu, nàng chỉ hơi nhếch môi, như thể chẳng hề bận tâm.

Nhưng rõ ràng, không khí trong phòng đã có sự thay đổi.

Cố Thanh Hàn ngồi xuống ghế, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên mặt bàn trang điểm. Lớp phấn vương trên đầu ngón tay, hương mỹ phẩm thoảng qua mũi—tất cả đều quen thuộc, như một phần không thể tách rời của quá khứ.

Nhưng khi nhìn vào gương, nàng lại có chút xa lạ với chính mình.

Từ bao giờ, nàng không còn quen với ánh đèn chói lóa trong phòng hóa trang? Không còn thấy tự nhiên khi để người khác chỉnh từng sợi tóc, dặm từng lớp phấn? Mọi thứ vẫn như trước, nhưng chính nàng đã khác.

Bàn tay chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng chạm vào làn da nàng, giọng nói quen thuộc vang lên: "Lâu rồi không thấy em, có chút không quen nhỉ?"

Cố Thanh Hàn cười nhạt, ánh mắt dừng trên hình bóng Triệu Lam trong gương. Đúng vậy, có chút không quen. Nhưng cũng không hẳn.

Chuyên viên trang điểm nhanh chóng bắt tay vào việc, thợ làm tóc chỉnh lại từng lọn tóc cho Cố Thanh Hàn. Nhưng ngay cả khi ánh mắt không nhìn nhau, cả hai vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Bầu không khí lặng lẽ kéo dài, cho đến khi một chuyên viên trang điểm vô tình lên tiếng: "Thanh Hàn, chị vừa xem lại cảnh độc thoại của em hôm trước. Thật sự rất cảm động."

Nàng còn chưa kịp trả lời, liền thấy Triệu Lam cười nhẹ trong gương, giọng điềm nhiên nhưng mang theo ẩn ý: "Thật sao?"

Cố Thanh Hàn liếc nhìn cô, sau đó thản nhiên đáp: "Nhập tâm là chuyện bình thường đối với một diễn viên."

Triệu Lam buông cọ trang điểm, xoay người lại, ung dung bước đến gần.

"Bình thường?" Cô chậm rãi cúi xuống, đôi tay đặt lên thành ghế Cố Thanh Hàn đang ngồi, như thể vây lấy nàng. "Nhưng có đôi khi, diễn quá đạt cũng không hẳn là chuyện tốt."

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần hơn bao giờ hết.

Cố Thanh Hàn có thể cảm nhận được hương nước hoa thoang thoảng từ người Triệu Lam, không quá nồng, mà lại khiến lòng người bất giác mềm đi.

Một giây, hai giây.

Ánh mắt Triệu Lam trầm xuống, trong gương phản chiếu hình ảnh hai người đứng sát nhau, hơi thở gần như quấn lấy nhau.

"Chị đang trách tôi sao?" Cố Thanh Hàn không né tránh, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nàng đứng lặng trước gương, những ánh sáng lạnh lẽo từ dãy đèn xung quanh phản chiếu gương mặt nàng một cách rõ ràng. Bàn tay đang đặt trên bàn trang điểm khẽ siết lại khi cảm nhận được hơi thở trầm ổn của Triệu Lam ở khoảng cách gần.

Lọn tóc lơ đãng rơi xuống bờ vai nàng, rồi ngay sau đó, một bàn tay vươn đến, nhẹ nhàng vuốt lên.

Chạm vào.

Tựa như cơn gió nhẹ lướt qua da thịt, không đủ để khiến người ta giật mình, nhưng lại đủ để khắc ghi.

Động tác ấy chậm rãi đến mức khiến những người xung quanh lặng đi.

Khoảnh khắc đó, trái tim Cố Thanh Hàn như ngừng đập một nhịp. Hơi thở nàng khựng lại, như thể vừa bị một cơn sóng nhẹ nhàng đánh vào lòng ngực.

Tại sao chị ấy lại làm vậy?

Khóe môi Triệu Lam nhếch lên như cười như không. Nhìn vào gương, Cố Thanh Hàn bắt gặp ánh mắt cô, sâu thẳm và khó đoán.

Nàng không phải chưa từng bị người khác chạm vào, cũng không phải chưa từng đóng cảnh thân mật trên phim. Nhưng một động tác nhỏ bé này của Triệu Lam lại khiến nàng không cách nào lờ đi được.

Không phải vì nó quá mức dịu dàng.

Mà là vì người thực hiện nó là Triệu Lam.

Chiếc váy đen tuyền ôm sát tôn lên dáng người cân đối, từng đường cong vừa mềm mại vừa mạnh mẽ. Làn da trắng mịn càng làm nổi bật gương mặt sắc sảo—ánh mắt dài hơi xếch, sống mũi cao thanh thoát, bờ môi đỏ thẫm nhếch lên đầy ẩn ý.

Mỗi cử động đều toát lên sự tự tin và ung dung tuyệt đối. Khi ánh mắt cô lướt qua, người đối diện như bị nhìn thấu, không cách nào che giấu bản thân.

Hôm nay trông cô vừa rực rỡ vừa quyến rũ. Triệu nữ vương đã trở lại thật rồi.

Moá nó, sao mà đẹp dữ thần ôn vậy?

Sự bình tĩnh mà nàng cố gắng duy trì bỗng chốc lung lay. Một tia dao động lướt qua đáy mắt, nhanh đến mức tưởng chừng chỉ là ảo giác.

Nàng muốn né tránh. Nhưng đồng thời, lại không muốn.

Cố Thanh Hàn chớp mắt, giấu đi sự bối rối thoáng qua.

Vài giây sau, nàng mím môi, khẽ nghiêng đầu để lọn tóc rơi khỏi đầu ngón tay của Triệu Lam. Một động tác không quá rõ ràng, nhưng đủ để đặt ra một ranh giới.

"Cảm ơn chị." Nàng đáp, giọng điệu bình thản như thể không hề bị ảnh hưởng.

Thế nhưng, những ngón tay siết nhẹ lấy vạt váy lại phản bội nàng.

Trái ngược với vẻ căng thẳng của Cố Thanh Hàn, Triệu Lam lại chỉ thu tay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô cười khẽ, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Tôi chỉ muốn nói là... có người diễn vai kẻ sai trái quá đạt, đạt đến mức không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là diễn."

Triệu Lam ôn nhu cười, đôi mắt đen láy chưa từng dời lực chú ý khỏi nàng.

Nó như đang phát sáng.

Cố Thanh Hàn thậm chí thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.

Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi lên tiếng: "Ý chị là sao?"

Khuôn miệng Triệu Lam vẫn mang theo ý cười. Cô không lập tức đưa ra câu trả lời, chỉ nháy mắt một cái rồi thản nhiên xoay người, trở lại ghế của mình.

"...Rất đáng khen."

Nàng chớp mắt nhìn bóng lưng cô, cố gắng lấy lại vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại có chút rung động không rõ tên.

Một giây trước, cô còn như đang trách nàng, giăng ra một lớp bẫy vô hình. Nhưng một giây sau, động tác của cô lại mang theo sự dịu dàng khó đoán.

Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, báo hiệu đã đến giờ xuất hiện trước truyền thông. Cố Thanh Hàn chỉnh lại trang phục, hít một hơi thật sâu trước khi bước ra ngoài.

Hội trường rộng lớn, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng, phản chiếu qua những tấm kính trong suốt tạo thành một bầu không khí xa hoa mà căng thẳng. Từng phóng viên ngồi ngay ngắn, tay cầm sẵn micro, ánh mắt chờ đợi khoảnh khắc hai nhân vật chính xuất hiện.

Khi cả hai bước ra sân khấu, những gì xảy ra trong phòng trang điểm đã hoàn toàn bị che giấu.

Chỉ còn lại hình ảnh một Triệu Lam thanh lịch và một Cố Thanh Hàn điềm nhiên, như thể giữa họ chưa từng tồn tại một chút dao động nào.

Nhưng những ai tinh ý sẽ nhận ra—

Bên dưới vẻ ngoài bình thản, một thứ cảm xúc nào đó đang dần thay đổi.

Tiếng bàn tán xôn xao tăng lên theo mỗi bước chân của hai nhân vật chính. Một người là nữ diễn viên chính với thần thái sắc lạnh, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không kém phần cuốn hút. Một người là nữ thứ với đôi mắt trong veo, nét mặt dịu dàng nhưng lại mang theo vẻ bí ẩn khó nắm bắt.

Họ ngồi xuống hàng ghế chính, bên cạnh đạo diễn và một số thành viên trong đoàn phim. Cùng lúc ấy, một người đàn ông cũng lặng lẽ có mặt trong đám đông—Thẩm Tư Đằng, với nụ cười khó đoán, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Buổi họp báo bắt đầu.



Phóng viên A: "Bộ phim lần này mang đến sự kết hợp khá thú vị giữa Triệu tiểu thư và Cố tiểu thư. Hai người có thể chia sẻ đôi chút về ấn tượng của mình dành cho đối phương trong quá trình hợp tác không?"

Triệu Lam nhẹ nhàng điều chỉnh micro, ánh mắt liếc qua Cố Thanh Hàn trước khi cất giọng trầm ổn, "Cố tiểu thư là một diễn viên có thực lực. Cô ấy có cách diễn rất cảm xúc, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để thể hiện hết tâm trạng nhân vật. Làm việc cùng nhau khá ăn ý."

Ba chữ "Cố tiểu thư" vừa mang vẻ lịch sự nhưng cũng thể hiện sự xa cách.

Cố Thanh Hàn thoáng nghiêng đầu, khóe môi cong lên như có như không, "Triệu lão sư là một tiền bối rất chuyên nghiệp, rất tận tâm với vai diễn. Nhờ chị ấy mà tôi học được không ít điều."

Cả hai câu trả lời này đều lịch sự, đúng mực, nhưng giữa hai người lại như có một sợi dây vô hình nối kết, khiến không khí xung quanh trở nên vi diệu.



Phóng viên B: Bộ phim khai thác chiều sâu nội tâm nhân vật rất tinh tế, đặc biệt là mối quan hệ giữa hai nhân vật nữ chính. Hai người có thể chia sẻ về cách tạo dựng cảm xúc trong những phân cảnh quan trọng đó không?"

Bầu không khí vừa lắng xuống lại có phần nóng lên. Một vài người trong đám đông tỏ ra hứng thú, đặc biệt là những phóng viên chuyên săn tin giật gân.

Cố Thanh Hàn chậm rãi trả lời, giọng nói ôn hòa nhưng đầy ẩn ý: "Đúng là có vài cảnh như vậy. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất khi đóng những phân cảnh đó không phải là giới tính nhân vật, mà là sự kết nối cảm xúc giữa hai con người. Khi cảm xúc đủ chân thật, thì giới hạn cũng không còn quan trọng nữa."

Câu trả lời khiến không ít người ngạc nhiên. Một số phóng viên nhìn nhau, như thể vừa đánh hơi thấy điều gì đó thú vị.

Triệu Lam khẽ mỉm cười, không phủ nhận, cũng không xác nhận, chỉ nhẹ nhàng bổ sung: "Diễn xuất chung với Cố tiểu thư là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi tin rằng khi bộ phim ra mắt, khán giả sẽ cảm nhận được điều đó."

Lời đáp khéo léo, không quá rõ ràng nhưng đủ để khơi gợi trí tò mò, khiến bầu không khí trong khán phòng thoáng chốc lặng đi trước khi những tiếng xì xào nhỏ to bắt đầu vang lên.



Phóng viên C: "Triệu tiểu thư, bộ phim lần này cô tham gia có yếu tố tình cảm nữ - nữ, không biết chồng cô có cảm nhận như thế nào. Cô có thể chia sẻ gì về vấn đề này không?"

Câu hỏi như một quả bom nổ chậm, ngay lập tức khiến cả khán phòng thoáng chấn động.

Ánh mắt của Thẩm Tư Đằng tối lại.

Mấy giây im lặng kéo dài, như thể tất cả mọi người đều đang chờ xem Triệu Lam sẽ phản ứng ra sao.

Triệu Lam không thay đổi sắc mặt, nhưng ngón tay đang đặt trên bàn khẽ siết lại. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô đã lấy lại sự bình tĩnh, nở nụ cười nhàn nhạt.

"Tôi nghĩ, một diễn viên chuyên nghiệp không nên để những vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến công việc của mình. Với tôi, bộ phim này là một tác phẩm đáng để tham gia, thế nên những yếu tố bên ngoài sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của tôi."

Giọng nói trầm ổn, không có lấy một tia dao động. Nhưng những người tinh ý vẫn có thể nhận ra chút sắc bén ẩn sau câu trả lời.

Khán phòng vang lên tiếng bàn tán không ngừng.

"Khoan đã... cô ấy không hề nhắc đến chồng mình như mọi khi. Trước đây, mỗi lần nhận dự án mới, chẳng phải cô ấy luôn khéo léo nhấn mạnh sự ủng hộ của chồng sao?"

"Đúng vậy, lần này Triệu Lam trả lời quá dứt khoát. Nghe có vẻ như cô ấy không hề quan tâm đến cảm nhận của chồng mình luôn ấy."

"Chậc, sao tôi cứ có cảm giác họ chẳng còn liên quan gì đến nhau vậy?"

"Mấy người có thấy không? Trước giờ, cô ấy luôn giữ hình tượng vợ chồng hạnh phúc. Nhưng giờ thì sao? Không có một chút cảm xúc nào khi nhắc đến chuyện này. Phải chăng tin đồn rạn nứt là thật?"

"..."

Cố Thanh Hàn khẽ nghiêng đầu quan sát Triệu Lam, đáy mắt thoáng hiện một tia ý cười nhạt.

_

Cơn thịnh nộ ập đến như sóng trào, Thẩm Tư Đằng ngả người ra ghế, bàn tay vô thức siết chặt thành ghế, ánh mắt trầm xuống khi nghe câu trả lời của Triệu Lam.

Không né tránh, không đề cập đến hắn, thậm chí còn chẳng buồn diễn một chút dáng vẻ vợ chồng hòa hợp trước truyền thông. Nếu là trước đây, cô luôn biết cách duy trì hình ảnh đẹp đẽ của họ, luôn khéo léo nhắc đến hắn như một người chồng ủng hộ vợ mình. Nhưng giờ thì sao? Chỉ một câu trả lời lạnh nhạt, hoàn toàn gạt hắn ra ngoài.

Hắn cười nhạt, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu lạ lẫm.

_

Trong khi Thẩm Tư Đằng còn đang chìm trong suy nghĩ, bầu không khí tại buổi họp báo tiếp tục chuyển động theo nhịp điệu của những câu hỏi sắc bén.

Giữa hàng ghế phóng viên, một người đàn ông trẻ tuổi đẩy nhẹ gọng kính, cất giọng rõ ràng: "Bên cạnh những gương mặt diễn viên, một nhân vật đáng chú ý khác trong dự án này chính là Chu Ân Tầm. Cô ấy đã trở lại với vai trò mới là nhà sản xuất, vì vậy rất được công chúng mong chờ. Nhưng hình như cô ấy đã vắng mặt trong buổi họp báo hôm nay thì phải?"

Câu hỏi của phóng viên vang lên, cắt ngang không khí náo nhiệt của buổi họp báo.

Phòng họp báo bất chợt lặng đi. Các ánh đèn flash vẫn nháy liên tục, nhưng giờ đây ánh mắt của nhiều phóng viên lại dồn vào Khổng Vũ, người đang ngồi ngay bên cạnh Triệu Lam. Dù anh ta là đạo diễn, nhưng Chu Ân Tầm, với tư cách là một diễn viên kỳ cựu và nay là nhà sản xuất, vẫn là một chủ đề không thể thiếu trong mọi câu chuyện về bộ phim. Cô luôn là tâm điểm của dư luận, và sự vắng mặt của cô trong một sự kiện quan trọng như vậy không thể không làm phóng viên đặt câu hỏi.

Khổng Vũ cười khẽ, đẩy kính mắt lên, rồi trả lời một cách điềm tĩnh, nhưng giọng nói mang chút sự pha trộn giữa hài hước và uy quyền: "Ah, Chu Ân Tầm... đúng là một con người kỳ diệu. Cô ấy luôn là một nhân vật khiến truyền thông và công chúng phải chú ý. Tuy nhiên, dù là nhà sản xuất, cô ấy cũng có một lịch trình công việc rất dày đặc. Thực tế, có những việc quan trọng mà cô ấy không thể vắng mặt. Đây là lý do cô ấy không thể tham gia buổi họp báo này."

Khổng Vũ dừng lại một chút, nhìn vào các phóng viên, rồi nói tiếp với nụ cười nhẹ nhàng: "Nhưng đừng lo, cô ấy vẫn luôn theo dõi mỗi bước đi của dự án và sẽ xuất hiện trong những dịp quan trọng tiếp theo. Cô ấy chỉ là một người làm việc thầm lặng đằng sau hậu trường, nhưng tôi có thể cam đoan, sự vắng mặt này chỉ là tạm thời."

Nói xong, anh ta lập tức huýt tay Triệu Lam, "Nè, cô có biết nguyên nhân thật sự là gì không?"

Triệu Lam nghiêng đầu nhìn Khổng Vũ một cái, một chữ cũng không nói với anh ta, thẳng thừng quay mặt đi.

...

Những phóng viên khác tiếp tục bằng những câu hỏi quen thuộc về bộ phim, quá trình quay và sự hợp tác giữa các diễn viên. Khi được hỏi về chemistry với bạn diễn, Triệu Lam mỉm cười, giọng điềm nhiên nhưng không che giấu sự trêu chọc: "Tôi nghĩ Cố tiểu thư có thể trả lời câu này tốt hơn. Dù sao thì, những cảnh của chúng tôi cũng khá đặc biệt."

Cố Thanh Hàn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Triệu Lam một thoáng trước khi đáp: "Tôi không phủ nhận. Đóng với chị ấy quả thực có chút... thú vị."

Không khí trong hội trường khẽ dao động. Những nhà báo có mặt nhanh chóng ghi lại cuộc đối thoại đầy ẩn ý này.

Bất ngờ, một phóng viên nữ giơ mic, đặt một câu hỏi đầy tính khiêu khích.

"Cố tiểu thư, trong phim nhân vật của cô có một đoạn độc thoại về tình yêu rất cảm động. Cô có từng lấy cảm hứng từ trải nghiệm cá nhân không? Hay nói cách khác... cô đã từng yêu ai sâu đậm như vậy chưa?"

Hội trường thoáng chốc im lặng. Đây là một câu hỏi không dễ trả lời.

Cố Thanh Hàn thoáng sững lại, ánh mắt khẽ lướt qua Thẩm Tư Đằng dưới khán đài, chỉ trong chớp mắt nhưng lại như thể thời gian dừng lại. Một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng nàng, như thể một phần của quá khứ bị đánh thức.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng không thể không nhớ đến những ngày tháng bên hắn, nhớ đến những lần nàng từng mỉm cười với hắn trong im lặng, đôi khi là ánh mắt tìm kiếm sự đồng điệu giữa hai người...

Chỉ là, nhớ đến nó càng khiến Cố Thanh Hàn muốn nổi khùng lên.

Nhưng ngay lập tức, ánh mắt nàng quay lại hướng Triệu Lam, như một cách để làm dịu thứ cảm xúc bộc phát này.

Khóe môi khẽ nhếch, nàng đang định mở lời thì—

"Câu này thú vị đấy."

Triệu Lam bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Thanh Hàn.

"Tôi cũng rất tò mò. Nhưng mà, tôi nghĩ bí mật của một diễn viên chính là điều giúp họ trở nên cuốn hút. Nếu hôm nay Cố tiểu thư nói ra hết rồi, sau này còn gì để khán giả khám phá nữa đây?"

Một câu nói vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén, không trực tiếp từ chối trả lời nhưng cũng không để phóng viên có cơ hội đào sâu hơn.

Ánh mắt cố Thanh Hàn khẽ động. Nàng không ngạc nhiên trước cách xử lý tinh tế của Triệu Lam, nhưng cảm giác được bảo vệ một cách tự nhiên thế này... thật sự khiến nàng có chút dao động.

Nàng mỉm cười, che giấu tia suy tư thoáng hiện trong mắt, rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Triệu lão sư nói rất đúng. Cảm xúc là điều quan trọng nhất trong diễn xuất, nhưng một diễn viên cũng cần giữ lại đôi chút bí ẩn. Tôi hy vọng khán giả sẽ cảm nhận được điều đó qua nhân vật của tôi."

Người phóng viên kia có vẻ chưa hài lòng, nhưng cũng không thể tiếp tục ép hỏi. Không khí căng thẳng nhanh chóng bị xóa nhòa bởi một câu hỏi khác về bộ phim.



Ở hàng ghế khách mời, Thẩm Tư Đằng nhìn chăm chú vào Cố Thanh Hàn, trái tim hắn chợt thắt lại khi nhận ra ánh mắt nàng thoáng lướt qua mình. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong ánh mắt ấy, hắn thấy rõ một thứ cảm xúc khó diễn tả—một sự rung động nhẹ nhàng, như thể nàng vẫn còn quan tâm, vẫn nhận ra sự hiện diện của hắn, mặc cho mọi chuyện đã thay đổi.

Hắn cảm nhận được rõ ràng, ánh mắt ấy không phải dành cho Triệu Lam, mà dành cho hắn. Một phần quá khứ chưa từng hoàn toàn vơi đi, một phần tình cảm vẫn còn đâu đó chưa tắt. Cảm giác này, dù nhỏ bé nhưng lại rất thật, khiến hắn bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Nàng vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.

Cố Thanh Hàn luôn sẵn sàng mỉm cười với hắn dù là ở bất cứ đâu. Khi ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng, nàng sẽ lập tức nhận ra.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tư Đằng bất giác nắm chặt tay dưới bàn, trái tim đập mạnh, nhưng cũng đầy hỗn loạn. Nàng vẫn là của hắn, phải không? Nàng vẫn nhớ đến hắn, vẫn tìm kiếm hắn dù ngoài mặt có vẻ thờ ơ. Triệu Lam có thể tỏ ra điềm tĩnh và luôn có mặt bên nàng, nhưng trong khoảnh khắc này, Thẩm Tư Đằng cảm nhận được rằng, với Cố Thanh Hàn, hắn mới là người nàng thật sự xem trọng, người nàng không thể bỏ qua.

Cảm giác này khác hoàn toàn với sự hụt hẫng và thất vọng đối với Triệu Lam khi nãy, khiến hắn cảm thấy như mình vừa giành lại một phần nào đó từ nàng, một phần mà hắn đã từng nghĩ mình đã mất.