Tư Đường

Chương 2



Cô ta đột nhiên nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt khó xử.

 

"Bây giờ cô cô đơn một mình, không có lấy một người thân, tôi nên bồi thường cho ai đây?"

 

Cô ta vừa cười vừa lắc đầu, giẫm gót giày cao gót tao nhã bước ra ngoài.

 

Tôi nhắm mắt lại trong tiếng gào thét của linh hồn.

 

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang đứng ở cửa tầng hai.

 

Dưới lầu vọng lên tiếng cười nói ồn ào của bạn bè.

 

Trong phòng, hai thân thể trần trụi đang điên cuồng quấn lấy nhau, truyền ra từng trận thở dốc.

 

Tôi sững người hai giây, giơ tay tự tát mình một cái.

 

Đau!

 

Đau là tốt!

 

Ngay giây tiếp theo, tôi dùng hết sức lực toàn thân mà hét lên: "Đồ vô liêm sỉ!"

 

"Đồ ch.ó má!"

 

Hai gương mặt đỏ bừng cùng lúc quay phắt lại, thở hổn hển.

 

Khoảnh khắc Trần Húc Dương nhìn rõ tôi, đồng tử co rút, cơ thể run lên bần bật, hoảng loạn hoàn thành những bước cuối cùng.

 

Lâm Nguyệt rên rỉ chịu đựng một thoáng, sau đó kéo chăn che kín hai người, dùng giọng khàn khàn nói: "Tư Đường, cô cứ, cứ bình tĩnh đã!"

 

"Tất cả là lỗi của tôi, là tôi quyến rũ Trần Húc Dương, cô tuyệt đối đừng trách anh ấy, có đ.á.n.h có mắng thì cứ trút hết lên người tôi đây này!"

 

Trước đây, Lâm Nguyệt cũng từng nói những lời tương tự.

 

Khi đó, tôi là một nhà thiết kế hôn lễ có cả sự nghiệp và gia đình viên mãn, đối với tôi, tình yêu và hôn nhân không cho phép bất kỳ tỳ vết nào, nếu người đàn ông đã vấy bẩn, đã có lòng dạ khác, thì thà không có còn hơn.

 

Thế nên, dù khi đó tôi tức giận, thất vọng, ghê tởm, nhưng tôi vẫn giống như nữ cường trong tiểu thuyết, nhìn họ bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường, lạnh lùng ném lại một câu: "Người đàn ông này tặng cho cô đấy."

 

Thậm chí còn không bước vào phòng, quay người xuống lầu rời đi.

 

Lúc này, Lâm Nguyệt với ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào tôi, rõ ràng đang mong chờ phản ứng của tôi.

 

Nhưng tôi lại lao vào như một mũi tên.

 

Đầu tiên, tôi vớ lấy ấm nước trên bàn ném thẳng vào mặt Trần Húc Dương, sau tiếng "đùng", nước nóng xối xả, hắn ôm mặt kêu thét t.h.ả.m thiết.

 

Đồng thời, tôi nhanh nhẹn như một con khỉ vòng sang phía Lâm Nguyệt, chân trái thuận thế đá tung hết quần áo dưới sàn vào gầm giường, chân phải nhấc lên chống vào thành giường, hai tay vươn ra, túm chặt mái tóc dài của Lâm Nguyệt kéo mạnh ra ngoài.

 

Đó là mái tóc dài mà cô ta đã kỳ công chăm sóc, niềm kiêu hãnh của cô ta.

 

Dày dặn, đủ dài, dễ nắm để dùng sức.

 

Âm mưu này do cô ta khơi mào.

 

Vậy báo ứng hãy để cô ta nhận trước!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi xoay cổ tay một vòng, túm chặt tóc cô ta, sau đó nhằm vào gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì hoan ái của cô ta mà "chát chát chát" tát liên tiếp mười cái tát, một tay đ.á.n.h đau thì đổi tay khác, rồi lại tát thêm mười cái nữa.

 

Loạt động tác này diễn ra trôi chảy, dứt khoát như thể đã khắc sâu vào gen của tôi vậy.

 

Nửa thân trên của Lâm Nguyệt lơ lửng giữa không trung, vẻ õng ẹo quyến rũ vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, cô ta nhìn tôi với tư thế ngửa người lên trời đầy kinh hãi, miệng phát ra những tiếng "pặc pặc pặc" liên tục như xì hơi.

 

Trong rất nhiều đêm cảm xúc dâng trào, tôi đã vô số lần hối hận tại sao hôm đó lại phải giả bộ ngầu mà bỏ đi!

 

Tại sao không để bọn họ mất mặt ngay tại chỗ!

 

Tại sao không công khai chuyện dơ bẩn của bọn họ cho cả thế giới biết!

 

Tôi đã luyện tập nhiều lần trong tưởng tượng, tôi nhận ra không có gì xả giận tốt hơn là tát tai và túm tóc.

 

Tóm lại, khi mọi người dưới lầu bị tiếng hét của tôi thu hút mà chạy lên, thì nhìn thấy cảnh tượng như thế này…

 

Tôi như đang kéo co, nắm chặt mái tóc dài của Lâm Nguyệt kéo ra ngoài một cách điên cuồng; Lâm Nguyệt vì không mảnh vải che thân, hai tay siết chặt cái chăn không chịu buông; Trần Húc Dương một tay ôm mặt, một tay theo bản năng kéo đầu kia của cái chăn che chắn cơ thể trần truồng của mình.

 

Ba người chúng tôi tạo thành một thế giằng co kỳ lạ.

 

Những người đứng ở cửa đều nhìn mà há hốc mồm.

 

Hôm nay một đám bạn hẹn nhau ở nhà nghỉ cuối tuần. Tôi có việc đột xuất nên định mai mới đến, nhưng Lâm Nguyệt gọi điện bảo tôi Trần Húc Dương tối nay uống say rồi, thế là tôi đổi ý, vội vã đến ngay trong đêm.

 

Lúc này, Lâm Nguyệt treo mình giữa không trung cố gắng giữ thăng bằng, gương mặt sưng vù như đầu heo phát ra tiếng cầu cứu ú ớ: "Giúp tôi, giúp tôi với!"

 

Không ai giúp cô ta.

 

Ai nấy đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm và khinh bỉ.

 

Nhưng lần trước không phải như vậy.

 

Họ không hề chứng kiến tận mắt cảnh bắt gian, mà chỉ thông qua biểu cảm và vài lời ít ỏi của ba chúng tôi mà biết được sự tình.

 

Nhìn thấy và không nhìn thấy, hoàn toàn khác biệt.

 

Sức ảnh hưởng thị giác khác nhau.

 

Mức độ ghê tởm khác nhau.

 

Trên thực tế, đến mấy năm sau, khi Trần Húc Dương khởi nghiệp thành công, Lâm Nguyệt lột xác thành quý phu nhân, họ thậm chí còn xuýt xoa khen ngợi: Các người đã chứng minh tình yêu đích thực có thể vượt qua mọi khó khăn!

 

"Tư Đường, em cứ, cứ bình tĩnh đã..."

 

Giọng Trần Húc Dương run rẩy vang lên.

 

Cả đầu hắn đỏ bừng từ cổ trở lên, gương mặt vốn tuấn tú đẹp trai giờ nổi đầy những mảng bỏng rộp sáng loáng, tóc bốc lên từng làn hơi nóng.

 

Trông như một con tôm đực bị luộc chín.

 

Năm xưa tôi và Lâm Nguyệt hẹn nhau ở quán cà phê, cô ta đến muộn, tôi mở máy tính vừa làm đồ án tốt nghiệp vừa đợi.

 

Trần Húc Dương ngồi bàn bên cạnh mỉm cười hỏi tôi: "Bạn học, em cũng học thiết kế à?"

 

Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt đã đến muộn mười phút, tôi và Trần Húc Dương trò chuyện đến nỗi trong mắt chỉ có đối phương, đến mức khi Lâm Nguyệt tới, tôi hoàn toàn không để ý đến đôi mắt sáng rực của cô ta khi nhìn hắn.