Tư Đường

Chương 3



Trần Húc Dương là một nhà thiết kế triển lãm nghệ thuật.

 

Trong mắt mọi người, hắn là một người ôn hòa, lương thiện, có tài, đồng thời cũng rất đa cảm và dễ mềm lòng, ngay cả mèo hoang ngoài phố hắn cũng nhớ mang theo một gói thức ăn nhỏ.

 

Nhưng hắn lại mềm lòng quá mức.

 

Kiếp trước, hắn quỳ gối trước mặt tôi khóc lóc hối hận.

 

Hắn nói Lâm Nguyệt trong một lần say rượu đã tỏ tình với hắn, khóc lóc kể lể rằng cô ta đã thầm yêu hắn nhiều năm, thậm chí còn giữ gìn trinh tiết vì hắn. Cô ta khóc lóc nói không cầu mong được ở bên nhau, chỉ xin được một lần.

 

Hắn đã từ chối cô ta rất nhiều lần, cho đến khi phát hiện cô ta thậm chí còn muốn tự tử, hắn mới nhất thời mềm lòng đồng ý.

 

Khi đó, tôi nghe mà ghê tởm đến tận cùng, chỉ muốn tránh xa hai kẻ dơ bẩn đó càng xa càng tốt. Trong vòng một tháng, tôi đã nhanh chóng phân chia tài sản và ly hôn.

 

Giờ phút này, tôi chỉ hận mình có mỗi hai bàn tay, không thể xông tới túm lấy mặt hắn, x.é to.ạc từng cái mụn nước đang nổi trên mặt hắn ra.

 

Nhưng tôi không thể vội.

 

Lâm Nguyệt chỉ có thể nắm bắt cơ hội này, nếu bỏ lỡ thì chưa chắc đã có lần sau.

 

Còn Trần Húc Dương thì phải về nhà với tôi...

 

"Làm sao mà bình tĩnh được?"

 

Tôi nghiến răng liếc nhìn hắn.

 

Hắn đỏ bừng mặt, lông mi run rẩy, đầy vẻ xấu hổ mở miệng: "Tư Đường, em buông cô ấy ra trước đi, để chúng tôi mặc quần áo vào, cầu xin em..."

 

Tôi cười lạnh lùng nói: "Anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng được, tôi và Lâm Nguyệt đã thề rằng nếu ai làm điều gì có lỗi với đối phương thì sẽ để đối phương tát 30 cái. Tôi vừa tát 20 cái rồi, giờ mệt quá, 10 cái còn lại anh tát đi, tát xong tôi sẽ buông cô ấy ra."

 

Trần Húc Dương hoảng loạn lắc đầu: "Tư Đường, anh không có ý làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu..."

 

"Anh tát đi."

 

Lâm Nguyệt đột nhiên khóc lóc nói.

 

"Là em quyến rũ Húc Dương, là em bỏ t.h.u.ố.c anh ấy, là em tiện hạ vô sỉ, là em Lâm Nguyệt không biết xấu hổ làm tiểu tam, mọi chuyện không liên quan gì đến anh ấy, anh mau động thủ đi, bụng em... eo em sắp không chịu nổi rồi!"

 

Giọng cô ta thê lương và bất lực, một mặt là ra vẻ đáng thương trước mặt Trần Húc Dương, mặt khác, cô ta quả thật không thể chịu đựng được lâu nữa.

 

Dù sao thì cái bụng của cô ta lúc này đang mang song thai.

 

Bạn bè đều chen chúc ở cửa.

 

Thỉnh thoảng lại khuyên một câu "Đừng manh động", "Có gì từ từ nói chuyện".

 

Nhưng không ai nhúc nhích, mắt sáng rực lên xem trò vui.

 

Tôi cứ nghĩ Trần Húc Dương sẽ do dự.

 

Dù sao hắn là một người hiền lành và mềm yếu.

 

Nhưng không ngờ, lời của Lâm Nguyệt còn chưa dứt, hắn đã cuốn chăn dịch tới bên cạnh cô ta.

 

Sau đó, tiếng "chát chát chát" vang lên giòn giã.

 

Trong lúc đó có một cái tát nhẹ hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi khẽ cau mày, Trần Húc Dương lập tức tăng thêm lực.

 

Lâm Nguyệt trong lúc m.á.u mũi văng ra, lộ vẻ hơi bất ngờ và đau khổ.

 

Nhưng cô ta đã âm mưu từ lâu, mục đích rõ ràng, cầu nhân đắc nhân.

 

Sau khi tát đủ mười cái, cái mặt sưng phù như đầu heo của cô ta lại cố nặn ra một nụ cười với Trần Húc Dương đang thở hổn hển.

 

"Em không trách anh."

 

Cô ta nói lắp bắp, nhìn Trần Húc Dương bằng ánh mắt của một đôi uyên ương khốn khổ bị thế lực tà ác bắt nạt.

 

Nhưng Trần Húc Dương đã quay mặt đi.

 

Hai giây sau, hắn run rẩy nhìn tôi: "Tư Đường, được chưa em?"

 

Tôi mặt không cảm xúc.

 

"Đương nhiên là không được, anh đội cho tôi một cái sừng xanh tởm lợm như vậy, nếu tôi chỉ đ.á.n.h tiểu tam mà không đ.á.n.h anh, người khác sẽ khinh thường tôi mê trai, nói tôi chỉ biết ra oai với đồng giới."

 

Trần Húc Dương lập tức gật đầu, nhắm mắt ngẩng mặt lên, dùng giọng điệu đau thấu tâm can nói: "Tư Đường, em cứ động thủ đi, anh chỉ cầu xin em trút được cơn giận này, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói cho rõ ràng."

 

Tôi nhìn những mụn nước trên mặt hắn ngày càng bóng bẩy, như thể chạm vào sẽ có dịch lạ văng ra, lập tức thay đổi ý định, cụp mắt xuống nói với Lâm Nguyệt: "Cô làm đi."

 

Cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi đau khổ lắc đầu: "Không, không!"

 

Trần Húc Dương đột nhiên gầm lên: "Cô mau lên! Mau động thủ đi! Sao cũng tốt hơn bây giờ!"

 

Thế là, Lâm Nguyệt trong một tư thế khó coi, thê lương t.h.ả.m thiết tát tới tấp.

 

"Hai người đang tán tỉnh nhau à?" Tôi hỏi.

 

Trần Húc Dương nghiến răng: "Mạnh tay lên!"

 

Khi Lâm Nguyệt rút tay lại, tôi liếc thấy lòng bàn tay cô ta dính đầy chất nhầy nhụa.

 

Cuối cùng, màn kịch xấu xí này kết thúc khi Trần Húc Dương cuộn trong chăn, Lâm Nguyệt quấn trong ga trải giường, bò dưới gầm giường móc quần áo của mình ra.

 

Thanh xả giận của tôi, cuối cùng cũng xanh được một phần mười.

 

Phát điên thì phát điên.

 

Chỉ là để trút cơn giận kìm nén bấy lâu vì đã cố tỏ ra thanh cao.

 

Khó khăn lắm mới trọng sinh một lần, lẽ nào lại chỉ phát điên thôi sao?

 

Mất mặt thì sao chứ?

 

Thời gian trôi qua, mọi người sẽ nhanh chóng quên đi.

 

Trần Húc Dương là một nhà thiết kế độc lập, đã gắn bó sâu sắc với ngành nghệ thuật nhiều năm, có tài năng, có tác phẩm. Chuyện này chẳng thể làm tổn hại hắn chút nào, cùng lắm chỉ trở thành một giai thoại phong lưu khi người ta nhắc đến hắn.

 

Tôi rất hiểu Trần Húc Dương.

 

Thứ hắn quan tâm nhất trong cuộc đời chính là sự nghiệp của hắn.

 

Kiếp trước, Trần Húc Dương được một tập đoàn đầu tư nghệ thuật chú ý, nhận được một khoản đầu tư thiên thần để khởi nghiệp thành công, từ đó trở thành triệu phú, vô cùng phong quang, Lâm Nguyệt cũng nghiễm nhiên biến thành quý phu nhân.