Từ Lúc Gặp Em

Chương 10



12.

Ngày thứ mười bốn theo đuổi Chu Xuân.

Mấy ngày trước tôi không đến tìm Chu Xuân, càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng, đến cả cách đối mặt với anh ấy cũng không biết phải làm sao.

Tôi cầm điện thoại, mở khung chat WeChat với anh, đang nghĩ nên nhắn gì để tỏ ra mình chẳng hề để tâm đến chuyện xảy ra hôm trước.

Tôi tự an ủi mình—coi như bị muỗi cắn một cái là xong.

Nhưng mà...

Tôi lại nhớ đến cảm giác ấm nóng và mềm mại nơi môi anh hôm đó...

Đúng lúc tôi đang thất thần, điện thoại bỗng vang lên, tôi giật mình nhìn xuống—là Chu Xuân.

"Tối nay có lễ hội âm nhạc, đi cùng không?"

Tôi còn đang đau đầu không biết lấy cớ gì để bắt chuyện, ai ngờ anh lại chủ động nhắn trước.

"Được, vậy em tìm anh ở đâu?"

"Lát nữa tôi đến ký túc xá đón, đi ăn trước rồi tính."

??

Đi ăn thì hiểu được, nhưng còn đến đợi dưới ký túc xá tôi...

Đây thật sự là Chu Xuân sao?

Tôi xác nhận đi xác nhận lại, chắc chắn là tin nhắn từ Chu Xuân, lúc này mới nhắn lại: "Vâng, lát nữa gặp."

Tôi chỉnh trang xong thì xuống lầu, quả nhiên thấy anh đứng dưới gốc cây.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám đậm, quần tây đen, đơn giản mà tùy ý.

Anh liếc nhìn váy tôi một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Tôi cũng cúi đầu nhìn—hôm nay đâu có mặc ngắn mà.

Tôi chẳng để tâm nhiều.

Sau khi hai đứa ăn tối rồi nghỉ ngơi một lúc, đã hơn bảy giờ, Chu Xuân dẫn tôi đến lễ hội âm nhạc.

Không khí ở hiện trường sôi động vô cùng, người đông như biển, đen nghịt một mảng không thấy điểm cuối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Xuân nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía trước.

Chúng tôi hòa mình vào nhịp điệu âm nhạc, cùng nhảy theo tiết tấu.

Có thể tập trung hơn một chút không, hoàng hôn và ước mơ vẫn chưa kịp thực hiện

Có thể cùng bạn chạy hết sức, hướng về đường chân trời

Khi ánh chiều tà tan biến vẫn chưa phải điểm cuối

Những ảo tưởng về tương lai ngày xưa giờ đã quá xa xôi

Bị bỏ lại phía sau cùng năm tháng...

Tôi mỉm cười nhìn Chu Xuân, anh cũng vừa cúi đầu nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau giữa đám đông, cùng hòa giọng hát theo ca sĩ.

Tôi không nói rõ được đó là cảm giác gì, chỉ biết, khi anh nắm tay tôi và nhìn tôi, tim tôi đập loạn cả lên.

Tôi nhìn đường nét gương mặt anh, thấy anh cười với tôi, tôi liền muốn đến gần anh thêm chút nữa.

Thậm chí tôi còn nghĩ—giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, thì tốt biết bao.

Ban đầu tôi tưởng gặp anh sẽ lúng túng, nhưng thật ra là tôi nghĩ nhiều rồi.

Chẳng có gì ngượng ngùng cả, ngược lại, gặp được anh tôi còn thấy vui.

Lúc này có người bên cạnh vô tình đụng vào tôi, Chu Xuân dứt khoát kéo tôi vào lòng.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Lưng tôi tựa vào n.g.ự.c anh, mặt tôi... không tự chủ được mà nóng bừng.

Lễ hội kết thúc, Chu Xuân vẫn nắm tay tôi đi ra ngoài.

Chúng tôi tìm một quán nước ngồi nghỉ.

Tôi nhấp từng ngụm đồ uống trước mặt.

Chu Xuân nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hỏi tôi: "Mang theo chứng minh nhân dân không?"

"Hử?" Tôi cũng quay sang nhìn đồng hồ—kim giờ đã chỉ mười một giờ. Giờ này, ký túc đã đóng cửa rồi.

Tôi lộ vẻ khó xử, lắc đầu.

Anh cụp mắt một chút, rồi nói: "Đến chỗ tôi tạm ngủ một đêm nhé?"

"Được." Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Dù sao ký túc cũng không về được, khách sạn thì không tiện, miễn không phải ngủ ngoài đường là được rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com