Từ Lúc Gặp Em

Chương 9



10.

Ngày thứ mười một theo đuổi Chu Xuân.

Thoắt cái đã hơn một phần ba tháng trôi qua, vậy mà tôi với Chu Xuân, ngoài cuối tuần lần trước có gặp nhau, thì hai hôm nay tôi cũng chẳng đến tìm anh ấy.

Tôi nghĩ, nghỉ ngơi đủ rồi, cũng đến lúc nên ra tay tiếp.

Thế là tôi quyết định – tối nay phải rủ Chu Xuân ra hồ Nguyệt Sơn trong khuôn viên trường.

Đến tối, tôi gọi điện thẳng cho anh ấy.

"A lô?"

Giọng anh ấy thở nhẹ, khàn khàn, nghe quyến rũ gấp trăm lần bình thường... chỉ là... sao nghe như đang...

"Anh đang làm gì vậy?" Tôi tưởng tượng lung tung trong đầu, không nhịn được hỏi ra.

"Chạy bộ." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Có chuyện gì không?"

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

"Ừm, em muốn hỏi lát nữa anh có rảnh không." Tôi vào thẳng vấn đề, cũng không muốn vòng vo.

"Rồi sao?" Anh ngừng lại.

"Muốn gặp anh một lát." Tôi nói lấp lửng.

"Có gì cứ nói bây giờ đi."

"Không được." Tôi từ chối thẳng thừng. "Chuyện này nhất định phải gặp mặt mới nói."

"Được thôi." Anh đáp rất đơn giản.

Cũng không hỏi thêm gì.

Khi tôi đến chỗ hẹn, anh đã đứng đó đợi rồi.

Rất đúng giờ.

Tôi cười với anh, bước lại gần.

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Đúng là kiểu người thẳng thắn.

Tôi không trả lời, mà nắm tay anh kéo đi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Gió đêm không còn nóng như ban ngày, thổi qua người rất dễ chịu.

Tôi tựa vào gốc cây, nhắm mắt cảm nhận làn gió.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, thấy Chu Xuân đang nhìn tôi.

Nhìn ánh mắt anh, tôi hiểu... chắc không thể quanh co được nữa, thế là dứt khoát nói thẳng: "Thật ra chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là muốn gặp anh thôi."

Chu Xuân nhìn tôi đầy khó hiểu, rồi cúi đầu nhìn chân tôi: "Chân thế nào rồi?"

"Không sao, mấy ngày nữa là khỏi thôi." Thật ra bây giờ cũng đi được, chạy được, chỉ thỉnh thoảng hơi nhói một chút.

Không ngờ Chu Xuân lại chủ động quan tâm người khác!

Tôi lập tức nảy ra một ý, cúi đầu giả vờ than thở: "Bác sĩ bảo rảnh thì xoa bóp nhiều sẽ hồi phục nhanh, mà tay em vụng về quá, haizz..."

Chu Xuân khẽ cong môi: "Chuyện đó thì đúng."

Anh này, đúng là biết chớp thời cơ.

Nhưng vừa dứt lời, anh liền cầm lấy chân tôi.

Tôi vui rộn trong lòng – đúng là thông minh mà, kế này hiệu quả ghê.

Anh tháo quai dép của tôi, nâng cổ chân tôi đặt lên đùi mình.

Bàn tay anh ấm áp, động tác nhẹ nhàng, lực đạo vừa phải, xoa đúng chỗ đau.

Không ngờ Chu Xuân lại có kỹ năng này, tay nghề không thua gì người chuyên nghiệp.

Không biết trước tôi, có cô gái nào từng được anh xoa bóp thế này chưa.

Giá mà... anh chỉ làm vậy với mình tôi thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến đây, tôi tự giật mình – sao lại có suy nghĩ kỳ quặc thế? Lắc mạnh đầu để xua đi ý nghĩ ấy.

Chu Xuân thấy tôi động đậy, hơi nhíu mày: "Tôi ấn mạnh quá à?"

Tôi vội lắc đầu, giấu đi sự bối rối trong lòng: "Không, vừa phải, tay anh khéo thật."

"Ừm, nếu lực không ổn thì cứ nói."

"Dạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

11.

Có lẽ là vì ánh trăng, nên hôm nay nhìn anh ấy không còn lạnh lùng như thường ngày, mà dịu dàng hơn hẳn.

Anh xoa bóp rất nghiêm túc, từng tấc, từng khớp, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Tôi bỗng cảm động một cách khó hiểu, lại càng cảm thấy, anh ấy không hề giống như người ta đồn thổi—vô tình, kiêu ngạo hay hống hách gì cả.

Anh cũng có mặt dịu dàng, chỉ là không dễ gì để người khác nhìn thấy thôi.

Tôi chợt nhớ ra, ở trường có biết bao người theo đuổi anh ấy, nhưng chưa từng nghe nói anh có bạn gái. Tôi bỗng thấy tò mò—một người như anh ấy, sẽ thích mẫu con gái thế nào nhỉ?

Tôi giả vờ lơ đãng, buột miệng hỏi: "Chu Xuân, sao anh không quen bạn gái?"

Chu Xuân liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt: "Chưa gặp người phù hợp."

Tôi nghĩ một lát, thấy anh nói cũng đúng.

Yêu đương là chuyện cần cả thời điểm, địa điểm lẫn con người phù hợp, thiếu một thứ cũng không được.

Tôi lại hỏi tiếp: "Vậy anh thích kiểu con gái thế nào?"

Vừa dứt lời, tôi lại thấy hơi hồi hộp.

"Khó nói. Cảm thấy hợp là được."

Tôi lập tức cụt hứng. Cái gọi là "cảm thấy hợp", mới là thứ m.ô.n.g lung nhất. Tôi còn mong anh có một tiêu chuẩn rõ ràng nào đó, để tôi còn biết đường mà cố gắng.

Giờ thì chỉ còn biết tự đoán mò.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười tít mắt nhìn anh: "Sao anh không hỏi em thích kiểu người thế nào?"

Chu Xuân liếc tôi một cái: "Vậy nói đi."

Câu trả lời này thật đúng kiểu nhạt như nước ốc.

Nhưng tôi vẫn cố tình lại gần, kề sát tai anh, thổi nhẹ một hơi: "Em chỉ thích kiểu như anh thôi."

Tôi nghĩ anh sẽ giống lần trước—lập tức đẩy tôi ra.

Nhưng lần này, không giống tôi tưởng.

Anh xoay người, điều chỉnh tư thế ngồi, một chân quỳ gối trước mặt tôi.

Anh nghiêng người, cúi sát về phía tôi.

Tôi dựa lưng vào gốc cây, không thể nhúc nhích.

Tôi nhìn vào mắt anh, chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Nhưng trong lòng tôi bắt đầu hoảng—anh định làm gì?

Chắc chắn là đang dọa tôi thôi, nghĩ tôi sẽ lúng túng... Nhưng tôi là kiểu người nhát gan vậy sao?

Tất nhiên là không rồi!

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, giữ nụ cười trên môi, nhìn anh dần dần tiến lại gần.

Nhưng mà, anh thật sự... không giống như đang đùa. Không có dấu hiệu dừng lại nào cả.

Ngay khi môi chúng tôi sắp chạm nhau, tôi không kìm được mà nghiêng đầu né đi, cảm thấy hai má nóng bừng.

Đúng là cao tay.

Anh cũng không bỏ qua cơ hội, lại ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp: "Sao thế, lúc nãy dũng cảm đâu rồi? Không phải nói thích tôi à, vậy mà tôi hôn lại không chịu?"

Anh bật cười khẽ: "Yên Lăng, đôi khi đùa cũng nên có chừng mực, nếu không thì..."

Anh không nói hết câu.

Nhưng bị anh khiêu khích thế này, tôi chẳng suy nghĩ được gì nữa—trái tim đập dồn dập, đầu óc nóng ran, bất chấp tất cả.

Ngay lúc anh còn chưa lùi lại, tôi đã chủ động hôn lên môi anh.

Đầu tôi trống rỗng, tai ù đi.

Nhưng cảm giác ấm áp nơi môi nhắc tôi nhớ rõ—tôi vừa hôn Chu Xuân.

Đến khi tôi nhận ra mình vừa làm gì, mặt tôi nóng đến mức muốn bốc cháy.

Tôi lập tức đẩy anh ra, quên cả mang dép, quay đầu bỏ chạy.

Chạy được vài bước, lại cúi đầu đỏ mặt quay về, chụp lấy đôi dép rồi tiếp tục co giò chạy.

Cứu với!

Tôi biết lấy mặt mũi đâu gặp lại anh bây giờ chứ!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com