Từ Lúc Gặp Em

Chương 12



14.

Tôi và anh ngồi đối diện nhau, anh khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc của tôi, còn tôi thì cứ lặng lẽ nhìn anh như thế.

Nhưng đến khi anh quay sang nhìn tôi, tôi lại cuống cuồng né tránh ánh mắt.

Vô tình cúi đầu liếc qua, ánh nhìn của tôi lập tức bị cơ bụng lấp ló của anh thu hút.

Áo ba lỗ mỏng tang, mà anh lại cứ phải đổi tay để sấy tóc cho tôi, khiến cơ bụng dưới lớp áo càng thêm rõ rệt.

Không biết chạm vào thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Trong đầu tôi chợt nảy ra ý nghĩ như thế.

Nghĩ là làm, tay tôi không kìm được mà đưa lên sờ thử.

Chà—rắn chắc, căng chặt, cảm giác thật tuyệt.

Tôi vừa say sưa cảm nhận, thì bỗng thấy có ánh mắt dán chặt lên người mình.

Tôi giả vờ không hay biết, cũng không nhìn anh, tay vẫn ngang nhiên lượn lờ trên bụng anh.

Chừng nào anh còn chưa cản, tôi sẽ cứ thế mà tiếp tục...

Thậm chí tôi thấy vẫn chưa đã tay, liền kéo vạt áo anh lên...

Cơ bụng này, luyện thật sự tốt đấy—tôi không ngừng tấm tắc trong lòng.

Tay tôi lượn lên lượn xuống, sờ tới sờ lui không biết mệt.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Một lúc sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại, Chu Xuân đặt nó xuống.

Anh nắm lấy tay tôi, giọng trầm thấp: "Em sờ đủ chưa?"

"Chưa." Tôi buột miệng đáp lại, sau đó mới giật mình—ủa, nói cái gì thế không biết!

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

"Được thôi, vậy em cứ tiếp tục." Nói rồi anh thả tay tôi ra.

??

Hôm nay Chu Xuân có bị ai nhập không vậy?

Câu này mà phát ra từ miệng anh, sao nghe cứ... sai sai thế nào ấy.

Tôi không tiếp tục sờ nữa, phẩy tay nói: "Đủ rồi đủ rồi."

Anh nheo mắt nhìn tôi: "Chắc chứ?"

Tôi gật đầu cái rụp.

Anh thổi phù một hơi lên ngón tay mình, lơ đễnh nói: "Vậy thì"

Anh dừng một nhịp: "Đến lượt anh rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

???

Vừa dứt lời, anh đã áp sát lại gần, tôi lùi từng chút, cho đến khi ngã hẳn xuống tấm đệm phía sau.

Nhưng anh không hề có ý định dừng lại.

"Chu... Chu Xuân, anh định làm gì?"

Chu Xuân khẽ cười: "Em nói xem, tôi muốn làm gì?"

Anh lại tiếp: "Yên Lăng, không ai dạy em là mấy chỗ không nên sờ thì đừng có tùy tiện động vào à? Mà em thì hết lần này đến lần khác. Bây giờ hối hận, muộn rồi."

Da đầu tôi tê rần—cái người này, sao lại thù dai thế! Mà lần trước tôi có cố ý đâu!

Tôi nhớ đến lần trước bị anh dọa chạy mất dép, quê ơi là quê. Vậy mà giờ Chu Xuân lại tiến bộ thấy rõ, biết chuyển từ bị động sang chủ động rồi! Còn biết... trêu ngược lại tôi nữa chứ!

Không thể để bị lép vế được—trêu người thôi mà, ai chẳng biết, ai sợ ai!

Tôi ngẩng đầu đầy khiêu khích, còn chủ động vòng tay qua cổ anh: "Ai nói em hối hận?"

Quả nhiên, trong mắt anh thoáng hiện lên chút lúng túng, dù chỉ một giây rồi biến mất.

Bảo sao giờ anh bình thản thế, mặt không đỏ, tim không loạn—thì ra là đang diễn cho tôi xem!

Tôi cười, đưa tay xoa nhẹ lên má anh: "Đã vậy... hay để em chịu trách nhiệm với anh nhé?"

Chu Xuân mặt lạnh tanh: "Buông tay."

Tôi làm như không nghe thấy.

Thấy anh sắp vùng ra, tôi liền kéo mạnh hai tay xuống, kéo anh ngã vào người mình.

Rồi... môi anh chạm vào môi tôi.

Cả hai sững người, chẳng ai động đậy.

Không biết là ai động môi trước, nhưng rồi—không dừng lại được nữa…

Tôi thở dốc, cố hít lấy chút không khí.

Còn Chu Xuân, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

Tôi còn chưa kịp thở xong, anh lại cúi xuống hôn tiếp.

"Ưm..."

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, như có dòng điện chạy khắp người, mềm nhũn không còn chút sức lực.

Một lúc sau, Chu Xuân dừng lại, ghé bên tai tôi, giọng khàn khàn: "Vào phòng nhé?"

Tôi khẽ rên một tiếng, tay vô thức ôm lấy eo anh, nép sâu hơn vào lòng anh.

Anh bật cười, bế tôi lên, rồi bước thẳng vào phòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com