Từ Lúc Gặp Em

Chương 13



15.

Ngày thứ mười chín theo đuổi Chu Xuân.

Tôi bước xuống lầu, Chu Xuân đã đứng đó chờ sẵn. Thấy tôi, anh ấy liền tiến lại gần.

“Chu Xuân, anh vẫn chưa nói là sẽ đưa em đi đâu.”

“Không vội, đi dạo chút đã.”

“Ừm được thôi.” Thấy anh không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi tiếp.

Sau khi ăn tối xong, anh đưa tôi đến khu phố thương mại.

Chỉ cần tôi thử đồ hoặc nhìn thêm vài giây, anh đều mua hết tất cả.

Tôi hơi đau đầu, từ chối cũng vô ích, chỉ nghĩ lần sau sẽ mua quà đáp lễ vậy.

Tôi cũng chọn cho anh mấy bộ đồ, còn mua một chiếc móc khóa tặng anh, cảm thấy rất hợp với phong cách của anh.

Dù sao... cũng là tiền anh trả.

Thấy anh như muốn gom cả con phố về nhà, tôi vội kéo anh rời đi.

Anh lái xe lòng vòng lên núi, chẳng rõ là định đến đâu.

Đợi đến khi xe dừng lại, tôi nhìn quanh mới nhận ra nơi này rất vắng vẻ và yên tĩnh, không khí cũng trong lành hơn hẳn.

Nơi đây khá xa trung tâm thành phố, tôi không hiểu anh dẫn tôi tới làm gì.

Anh nắm tay tôi, thẳng thừng dẫn đi về phía trước.

Khi đến nơi, tôi đứng sững tại chỗ.

Trên trời đầy sao lấp lánh, khắp bầu trời đêm được thắp sáng bởi ánh sao rực rỡ.

Tôi vui mừng chạy về phía trước, ngẩng đầu ngắm nhìn, cảm giác bầu trời rất gần, như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới những ngôi sao kia.

Chu Xuân cũng bước tới bên cạnh, ngẩng đầu nhìn theo.

“Chu Xuân, nơi này đẹp quá, em còn không biết có chỗ thế này luôn đó.”

“Giờ biết cũng chưa muộn, sau này muốn đến lúc nào cũng được.”

“Ừm ừm, em chưa từng thấy nhiều sao thế này bao giờ, anh xem kìa, có một ngôi sao đang nháy mắt với em đó.” Tôi chỉ tay nói.

“Được rồi, đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi.” Anh kéo tay tôi, đưa tôi ngồi lên chiếc sofa.

“Muốn uống gì?”

Tôi nghĩ một lúc, chọn một loại có nồng độ cồn thấp.

Anh cau mày, bảo tôi chờ rồi quay đi.

Thì ra đây là nơi anh muốn dẫn tôi đến. Không thể phủ nhận, tôi thực sự rất thích chỗ này, vô cùng lãng mạn. Bỗng nhiên tôi nghĩ, hôm nay không khí tốt như vậy, biết đâu mối quan hệ của chúng tôi có thể tiến thêm một bước.

Giờ tôi cũng không chắc Chu Xuân nghĩ gì. Chúng tôi đã nắm tay, đã hôn nhau rồi. Dù người khởi xướng là tôi, nhưng anh cũng đâu có từ chối.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, tôi phát hiện… hình như tôi đã thích Chu Xuân rồi.

Dù ban đầu tôi tiếp cận anh là có mục đích.

Nhưng thực tế anh không hề giống như lời người ta nói. Anh rất tốt, kiểu người ngoài lạnh trong ấm. Tuy thỉnh thoảng nói chuyện hơi đáng ghét, nhưng đó mới là con người thật của anh, phải không?

Khi tôi còn đang miên man suy nghĩ, Chu Xuân quay lại.

Anh cầm một cái khay, đặt lên bàn nhỏ trước mặt tôi.

Tôi liếc nhìn, trên bàn là hai chai rượu, hai chiếc ly cao và một ít đồ ăn vặt.

Anh rót nửa ly rượu rồi đưa cho tôi.

Tôi đón lấy, lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, ngẩng đầu là thấy sao, nghiêng đầu là thấy nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thật tuyệt.

Tôi dịch lại gần hơn, vai hai người thỉnh thoảng chạm nhau.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, thật sự rất đẹp, một lần nữa cảm thán về sự kỳ diệu của thiên nhiên.

Gió lướt qua má, làm tóc bay nhẹ, khung cảnh này, mọi thứ đều hoàn hảo.

Sau vài ly, tôi cảm thấy như chưa uống gì cả, thế là ánh mắt tôi chuyển sang chai rượu của Chu Xuân.

“Chu Xuân, em muốn uống rượu của anh.”

“Không được, em uống không nổi đâu.”

“Chỉ một ngụm thôi, chỉ một chút xíu thôi mà, được không?” Tôi nũng nịu nhìn anh, còn kéo vạt áo anh.

Chu Xuân không hề lay chuyển.

Nhưng anh càng không muốn tôi uống, tôi lại càng muốn thử. Tôi bám lấy tay anh không buông.

Thấy tôi nhất quyết như vậy, cuối cùng anh cũng chịu thua, đưa ly của mình đến trước miệng tôi.

Tôi vui mừng ngửa nhẹ đầu, thật sự chỉ uống một ngụm nhỏ, thì anh lập tức rút ly về.

Cay thật, đúng là tôi không uống nổi.

Tôi dựa lưng lên sofa, lặng lẽ nhìn anh.

Chu Xuân thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, hỏi: “Chóng mặt à?”

Tôi lắc đầu, chỉ một ngụm thôi mà, không đến mức đó. Nhưng nồng độ chắc cũng cao thật.

“Yên…”

“Chu Xuân.”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Chúng tôi cùng lúc cất tiếng.

“Chu Xuân, anh định nói gì?”

“Em nói trước đi.”

Giờ thì anh lại tỏ ra rất ga lăng.

Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh thôi.” Tôi tựa đầu lên vai anh.

Sau đó, chúng tôi lại trò chuyện lặt vặt một lúc lâu.

Khi tôi quay sang nhìn anh, anh cũng nhìn lại tôi.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng nghiêng người lại gần.

Chúng tôi hôn nhau dưới bầu trời đầy sao.

Trong lúc đang hôn, có thứ gì đó trong túi anh cấn vào hông tôi khiến tôi nhăn mặt, tôi đưa tay định đẩy ra, nhưng Chu Xuân nắm lấy tay tôi.

“Đau à.”

Chu Xuân xoa đầu tôi, dịch người để tôi không bị cấn nữa.

Tôi cũng không nghĩ thêm gì nữa.

Một lúc sau, Chu Xuân buông tôi ra, ánh mắt mơ màng nhìn tôi.

“Yên Lăng.”

“Chu Xuân, em khát nước.”

Không hiểu sao tối nay chúng tôi cực kỳ ăn ý, cứ nói cùng lúc.

“Hử? Anh nói gì?” Tôi không biết anh định nói gì, nên hỏi lại.

Chu Xuân cười bất lực, lắc đầu: “Không có gì, anh đi rót nước, em đợi ở đây nhé.”

“Vâng.”

Sau đó, chúng tôi lại ngồi thêm một lúc rồi mới quay về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com