Từ lần ở trên đỉnh núi đó, đã hai ngày tôi không tìm anh ấy nữa.
Giữa tôi và Chu Xuân, tôi thật sự không biết mối quan hệ của chúng tôi bây giờ là gì.
Nói là người yêu thì không hẳn, mà bảo là bạn bè thì… chúng tôi lại nắm tay, hôn nhau, ôm nhau – chẳng thiếu điều gì cả. Mấy chuyện đó, bạn bè sao có thể làm?
Tôi thậm chí còn không biết rốt cuộc anh ấy nghĩ gì về tôi. Rõ ràng tôi đã chủ động đến mức đó rồi.
Anh ấy biết tôi thích anh chứ?
Vậy mà lại chẳng có chút phản hồi nào.
Hay là… anh chỉ thích cái cảm giác mập mờ như vậy thôi?
Nhưng tôi thì không được. Tôi không chịu nổi.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Không từ chối, không hứa hẹn, không có trách nhiệm – chẳng phải điển hình của một gã tệ bạc sao?
Nghĩ thông suốt rồi, tôi bỗng thấy hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi từng nghĩ anh sẽ khác với người khác.
Nhưng rốt cuộc, anh cũng chẳng có gì khác biệt cả.
18.
Ngày thứ hai mươi hai.
Buổi tối, ở ký túc xá.
“Yên Yên Yên Yên, mau nhìn diễn đàn đi, cậu nổi tiếng rồi!” – Phương Du bỗng nhảy bật khỏi ghế.
“Nổi gì mà nổi.” Tôi chẳng mấy hứng thú, cũng chẳng quan tâm mấy chuyện đó.
Lý Điềm lúc này cũng run giọng chen vào: “Cậu xem đi, đảm bảo không uổng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy hai người họ như thế, tôi chán chường cầm điện thoại mở diễn đàn lên xem.
Chỉ thấy một bài viết bị ghim ở ngay đầu trang.
“Yên Lăng, em chỉ có bản lĩnh thế này thôi à?”
Tôi vô thức đọc thành tiếng.
Hả??
Cái gì vậy?
Tôi nhìn tên người đăng bài – Chu Xuân!
Tôi còn chưa tìm anh ấy tính sổ, vậy mà anh lại ra tay trước?
Anh định làm gì đây? Tôi nhớ rõ là mình chưa từng chọc giận anh mà.
Tôi lập tức định thay đồ ra ngoài.
Phương Du cản tôi lại: “Yên Yên, mau nhìn cái này!”
“Tôi còn nhìn gì nữa, phải đi tìm Chu Xuân hỏi cho rõ ràng!”
“Không phải, Chu Xuân vừa đăng thêm bài mới!”
Hừ, anh ấy dám khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác!
Tôi cầm điện thoại, muốn xem rốt cuộc anh ta còn định nói gì nữa.
Chỉ là, bài đăng này khiến tôi phải đọc tới ba lần mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Phương Du và Lý Điềm ở bên cạnh thì đồng thanh đọc to: “Để tôi dạy em, thế nào mới gọi là theo đuổi người khác.”
Dứt lời, cả hai cứ đứng trước mặt tôi lặp đi lặp lại câu đó, cười đến lóa mắt.
Trên mặt tôi rạng rỡ một nụ cười, phải một lúc sau mới chầm chậm gõ vài chữ dưới bài viết.