Từ Lúc Gặp Em

Chương 16: Góc nhìn của Chu Xuân



19.

Biết đến cái tên Yên Lăng là vào đầu thu năm ngoái.

Là nhờ đám bạn cùng phòng suốt ngày cầm điện thoại xem video nhảy của cô ấy trước mặt tôi, thậm chí còn hay dí sát lại bắt tôi xem cùng.

Video được xem nhiều nhất là đoạn cô ấy biểu diễn trong buổi văn nghệ cuối kỳ quân sự hồi năm nhất.

Cô ấy để tóc dài xõa tự nhiên, luôn nở nụ cười, thân hình uyển chuyển, những lọn tóc xoăn tung bay theo từng động tác, khiến người ta không thể rời mắt.

Nửa đầu video, cô ấy nhảy solo, ánh mắt thỉnh thoảng vô tình lướt qua ống kính, cứ như đ.â.m thẳng vào lòng người…

Nửa sau, có một nam sinh bước vào khung hình, hai người nhảy đôi sát rạt.

Cô ấy không hề lúng túng, như thể đó là sân khấu thuộc về mình. Mỗi lần chạm mắt nhau, ngược lại là bên kia phải lảng tránh trước.

Bọn bạn cùng phòng tôi thường nhắc đến cô ấy trong ký túc, chủ yếu là chuyện ai đó lại bị cô từ chối, hoặc bị cô liếc nhìn một cái trên đường.

Tôi nghe mãi thấy khó chịu, nhiều lần còn gắt lên với họ.

Họ cũng có phần kiêng dè trước mặt tôi, nhưng trong số những cái tên được nhắc đến nhiều nhất, đi đi lại lại… vẫn là Yên Lăng.

20.

Một buổi chiều nọ, bọn tôi đang chơi bóng rổ thì có thằng bạn cùng đội phát hiện ra cô ấy, lấy cùi chỏ hích vào tay tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt nó, đúng là cô ấy đang đứng ở đó nhìn về phía sân chúng tôi, bên cạnh còn có hai người bạn đứng cùng.

Đến lúc nghỉ giữa hiệp, mọi người phát hiện cô ấy đã ngồi xuống hàng ghế dài—chính là chỗ bọn tôi thường ngồi.

Cô ấy cười dịu nhẹ bước lại gần, đám bạn tôi bắt đầu trêu ghẹo, cô ấy cũng khéo léo ứng phó, vừa phải, không khiến ai thấy khó xử.

Tôi chỉ lướt mắt nhìn cô ấy một cái.

Cô ấy bắt gặp ánh nhìn ấy, bước tới, dí khăn mặt vào mặt tôi. Tôi nhận lấy, nhưng không để cô ấy tiếp tục động tay động chân thêm.

Sau đó, cô ấy thêm bạn WeChat với tất cả mọi người có mặt hôm đó—trừ tôi. Tôi chẳng hiểu cô ấy muốn gì, rõ ràng trước mặt tôi thì ra sức lấy lòng, nhưng ai mời kết bạn cũng đồng ý, nhìn thế mà tôi thấy bực bội không rõ lý do.

Chiều cuối tuần, tôi ăn trưa ở một nhà hàng thì lại tình cờ gặp cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy rất tự nhiên, ngồi luôn vào ghế đối diện, nói chuyện vu vơ, tôi cũng đáp lại cho có lệ.

Ra đến cửa, cô ấy gọi tôi lại, nhưng tôi không dừng, không muốn dây dưa gì thêm.

Lúc đó tôi nghĩ, kiểu người như cô ấy, đang ở độ tuổi thích đùa giỡn, chắc vì chán quá nên mới quanh quẩn trước mặt tôi. Nhưng tôi bận, cũng chẳng muốn phí thời gian vào mấy trò đó.

Nhưng mặc cho tôi nói những lời khó nghe đến đâu, cô ấy chỉ cười xòa. Cho dù có giận, thì cũng là người xuống nước trước. Nhìn cô ấy cứ kiên trì như thế, tôi nghĩ ra một cách để cô ấy rút lui.

Hôm sau, tôi dẫn cô ấy đi nhảy bungee.

Thật ra tôi rất sợ độ cao, nhưng nghĩ đây là cách tốt để cô ấy từ bỏ, tôi cũng đành cắn răng chịu đựng.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Khi tôi đáp xuống an toàn rồi, đầu óc quay cuồng, bụng dạ cũng khó chịu vô cùng.

Nghĩ lại chuyện mình đối xử với một cô gái như vậy, tôi thấy bản thân đúng là quá đáng. Tôi mềm lòng, định khuyên cô ấy đừng nhảy nữa—nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhảy.

Khi cô ấy lên khỏi dây, tôi cố quan sát sắc mặt, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn thấy cô ấy khá là vui vẻ.

Tôi đúng là đã đánh giá thấp cô ấy rồi.

Có một tối, cô ấy chủ động nói muốn mời tôi xem phim, còn bảo tôi chọn phim, tôi lập tức thấy đây là một cơ hội tốt, nên gật đầu đồng ý không chút do dự.

Tôi chọn một bộ phim kinh dị.

Trong suốt buổi chiếu, mấy cô gái ngồi hàng ghế trước sợ đến mức không dám mở mắt, còn cô ấy thì ngồi xem vô cùng chăm chú, như thể chẳng có gì là đáng sợ.

Tôi thực sự không ngờ cô ấy gan lớn đến vậy, cảm thấy cô ấy cũng khá khác với những cô gái bình thường.

Kết thúc phim, cô ấy định cầm ly nước tôi đã uống, thấy dáng vẻ vừa căng thẳng vừa rụt rè của cô ấy, tôi không nhịn được muốn trêu một chút—bèn uống tiếp ngay trước mặt cô ấy.

Thấy cô ấy lúng túng mà vẫn cố giữ vẻ bình thản, tâm trạng tôi bỗng nhiên vui hẳn lên.

Nhưng cô ấy không hề biết, ngay từ giữa phim tôi đã phát hiện cô ấy cầm nhầm cốc rồi—chỉ là tôi không ngăn lại.

Ra khỏi rạp chiếu, cô ấy bất cẩn bị trẹo chân. Khi tôi cõng cô ấy trên lưng, cô ấy nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Lúc đó tôi thấy mình đúng là không ra gì. Cô ấy không hề biết ý đồ thật sự của tôi, dù là lần nhảy bungee trước đó, hay lần xem phim lần này. Nếu biết rồi, không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào.

Tôi nghĩ, thôi bỏ đi. Dù cô ấy có đến vì chán, hay vì tò mò, thì cũng vẫn là con gái—tôi không nên đối xử với cô ấy như thế. Nếu cô ấy thích đùa, tôi sẽ chơi cùng cô ấy, rồi đến lúc chán, cô ấy tự khắc sẽ rút lui.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com