Một tối nọ, cô ấy nói có chuyện muốn tìm tôi, nhưng tôi hỏi mãi cũng không nói là chuyện gì. Tôi biết ngay là cô lại định giở trò, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý gặp.
Khi hai đứa ngồi dưới gốc cây, tôi nhắc đến vết thương ở chân cô, ánh mắt cô lập tức sáng lên. Tôi nghe cô bịa ra cái lý do gượng gạo đến mức suýt phì cười, nhưng vẫn cúi đầu giúp cô xoa bóp chân.
Thế rồi, trong lúc nói chuyện, cô lại bắt đầu trêu chọc tôi. Nhìn dáng vẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất của cô, tôi nghĩ tới việc cô có lẽ cũng đối xử với người khác như thế, trong lòng thấy bực bội. Tôi muốn dọa cô một chút.
Tôi cố ý nghiêng người lại gần, làm ra vẻ như muốn hôn cô. Nhưng tôi biết rõ mình sẽ không làm thật, chỉ muốn cô ấy từ nay biết giữ khoảng cách.
Quả nhiên, cô quay mặt đi trước.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy lại hôn tôi.
Dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi môi mềm mại, ngọt ngào và cả sự rung động mãnh liệt mà nụ hôn ấy mang đến.
Cô ấy đẩy tôi ra, thậm chí còn quên cả đi giày mà chạy mất. Chạy được vài bước lại quay lại lấy giày, suốt cả quá trình không dám nhìn tôi lấy một cái.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Thì ra... cô cũng biết xấu hổ.
Tôi bật cười thành tiếng.
Mấy ngày sau đó, cô không đến tìm tôi nữa, WeChat cũng không nhắn lấy một câu. Tôi nghĩ có lẽ cô đã chán rồi. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ luôn nhớ đến cô.
Tôi muốn gặp cô.
Không nghĩ quá nhiều, tôi nhắn tin rủ cô đi lễ hội âm nhạc.
Không ngờ cô đồng ý rất nhanh, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi còn tưởng cô sẽ từ chối.
Đến hôm diễn ra lễ hội, người đông vô cùng. Tôi sợ cô lạc, chủ động nắm tay cô, cô cũng để mặc tôi dắt đi.
Lúc mọi người cùng hòa giọng hát, tôi nghiêng đầu nhìn cô, vừa hay cô cũng đang nhìn tôi.
Cô cười rạng rỡ, xinh đẹp đến chói mắt. Khoảnh khắc ấy, tôi biết — tôi tiêu rồi.
Về đến nhà, tôi chủ động giúp cô sấy tóc.
Cô ngồi trước mặt tôi, tay tôi vòng quanh cô, mùi thơm thanh mát từ tóc cô khiến tôi cảm thấy rất yên lòng.
Tôi rất muốn ôm cô.
Nhưng tôi không thể.
Sợ làm cô sợ.
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, không ôm cô, thì cô lại bắt đầu trêu tôi. Bàn tay cứ mân mê bên eo tôi, tôi cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên từ bụng dưới.
Mà cô lại cứ như không có chuyện gì, cứ không ngừng khiêu khích tôi.
Cô có biết không, cô như vậy... khiến tôi rất muốn bắt nạt cô.
Tôi muốn cảnh cáo cô một chút.
Tôi đè cô xuống, cố tình nói những lời dọa dẫm. Tôi tưởng cô sẽ sợ mà thu mình lại, nào ngờ cô lại vòng tay qua cổ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chuyện sau đó... thật sự là ngoài ý muốn.
Và rồi… không thể dừng lại được nữa.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau một cách nghiêm túc. Không còn nhẹ nhàng như lần trước nữa, nụ hôn lần này mang theo cả dục vọng và chiếm hữu, tôi chỉ muốn chiếm lấy cô, hoàn toàn không còn chút dịu dàng nào.
Khi cảm xúc dâng trào, tôi ôm cô vào phòng ngủ, không ngừng hôn cô, cảm giác như thế nào cũng không đủ.
Nụ hôn ấy khiến tôi hoàn toàn đắm chìm. Đến lúc đầu óc mơ hồ, tôi mới ngừng lại, hôn nhẹ lên trán cô, rồi rời khỏi phòng.
Nhưng đêm hôm đó, tôi không thể nào chợp mắt được.
Mấy ngày sau, tôi bắt đầu lên kế hoạch để tỏ tình với cô.
Chuyện này, không thể để con gái chủ động được. Hơn nữa, tôi cũng không muốn giữa chúng tôi cứ mập mờ mãi, càng không muốn cô suy nghĩ lung tung.
Tôi chọn một nơi trên đỉnh núi — yên tĩnh, phong cảnh đẹp, có thể ngắm sao. Đó là nơi tôi cho rằng thích hợp nhất để tỏ tình.
Tôi dành vài ngày liền để chuẩn bị. Từng bó hoa hồng tôi tự tay bó, từng quả bóng bay tôi tự thổi, từng món đồ trang trí tôi tự chọn, chỉ mong có thể nghiêm túc với mọi chuyện liên quan đến cô.
Tối hôm ấy, tôi hồi hộp đến mức tim đập loạn. Đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình với một cô gái, không biết liệu cô có đồng ý không, có thích tôi không.
Với tâm trạng đầy lo âu, tôi mang theo hai chai rượu để bình tĩnh hơn chút.
Tôi biết cô không uống được rượu, nên đã dặn dò nhân viên từ trước.
Ban đầu, tôi định dẫn cô đi ngắm sao, chờ đến lúc không khí đủ lãng mạn thì mới dẫn đến nơi đã chuẩn bị trước.
Nhưng mỗi lần tôi định mở lời, cô lại lên tiếng trước. Lặp lại mấy lần như vậy, tôi bắt đầu nghĩ phải chăng cô đã đoán được và đây là cách cô từ chối khéo? Hoặc có lẽ, cô thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh — dù sao chúng tôi cũng mới quen nhau khoảng một tháng. Hoặc là… cô vẫn còn giận tôi, giận vì tôi lúc nóng lúc lạnh, cứ khiến cô buồn mãi.
Tôi nghĩ ra hàng trăm lý do, cũng cảm thấy thời điểm tỏ tình bây giờ có lẽ không hợp.
Lúc hai đứa đang hôn nhau, tay cô chạm vào chiếc hộp nhỏ trong túi tôi, tôi lập tức giữ tay cô lại.
Đó là một cặp nhẫn đôi.
Sau hai ngày suy nghĩ liên tục, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ.
Tối hôm sau, tôi đăng một bài viết lên diễn đàn.
Và từ hôm đó trở đi, tôi tặng cô một bó hoa mỗi ngày, mua bữa sáng cho cô mỗi sáng, rảnh là lại đưa cô đi chơi khắp nơi… tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra, tôi đều làm, chỉ mong cô vui vẻ.
Rồi ba tháng sau, cô đồng ý làm bạn gái tôi.
22.
Sau này, khi chúng tôi đã ở bên nhau, một lần cô ấy hỏi tôi, là từ khi nào tôi bắt đầu thích cô ấy.
Tôi nghĩ một lúc, thật ra tôi cũng không biết chính xác là từ lúc nào.
Có thể là khi cô ấy thêm bạn trên WeChat với người khác trên sân bóng rổ, tôi cảm thấy trong lòng bồn chồn, lo lắng. Có thể là khi cô ấy cứ quanh quẩn trước mặt tôi. Có thể là hôm ấy trời mưa, cô ấy nghiêm túc nói lời cảm ơn tôi khi tôi che ô cho cô ấy. Có thể là khi cô ấy hôn tôi lần đầu tiên…
Hay có thể, chính là vào ngày khai giảng năm nhất, khi tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên trong đám đông.