Lịch trình của Chu Xuân, bạn cùng phòng tôi còn nắm rõ hơn tôi, nên tôi chẳng cần mất công đi điều tra.
Chiều không có tiết, ba đứa rủ nhau ra sân bóng rổ, quả nhiên, khán giả không ít.
Đây là buổi giao lưu nội bộ trong đội bóng rổ của họ, nhưng ai nấy đều rất nghiêm túc.
Trên sân thì mồ hôi như mưa, dưới sân thì không khí sôi sục.
Tôi dán mắt vào Chu Xuân — anh ấy ôm bóng lao vút một đường.
Cuối cùng bật người lên, một tay úp rổ, đẹp đến ngây người.
“WOW—” Đám fan bên cạnh suýt thì hét thủng màng nhĩ.
“Trời ơi, cú úp rổ này đập trúng tim em luôn rồi, không hổ là đại thần!” Lý Điềm phấn khích đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, móng tay cô ấy còn đ.â.m thẳng vào da thịt tôi, đau phát khóc.
Tôi vội giật tay về, thở hắt ra một hơi, sau đó phản xạ che lấy tay cô ấy lại, đề phòng cô nàng hưng phấn quá lại làm thêm phát nữa.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là thao tác cơ bản của đại thần thôi mà.” Phương Du nói thì vậy, nhưng nhìn mặt thì rõ ràng cũng chẳng bình tĩnh được chút nào.
Lý Điềm: “Yên Yên, tôi rất mong chờ biểu hiện tháng này của cậu đấy!”
Phương Du: “Đúng đó Yên Yên, cậu không định chỉ đứng nhìn thôi chứ, tiếp theo tính làm gì?”
“Cái đó à…” Tôi cố ý liếc mắt thần bí nhìn hai người, chậm rãi đáp: “Bí mật.”
Hai người họ năn nỉ cách mấy tôi cũng không chịu tiết lộ.
“Tụi cậu cứ xem tiếp đi, tôi đi chút rồi quay lại.”
“Hiểu mà.” Cả hai cười gian đầy ăn ý.
Tôi chạy tới siêu thị mua hai thùng nước, mượn thêm cái xe đẩy của ông chủ, rồi đẩy thẳng về khu nghỉ của đội Chu Xuân.
Vừa ngồi xuống thì họ cũng bước vào giờ nghỉ giữa trận.
Tôi đúng là tính giờ quá chuẩn, thần cơ diệu toán!
Một nhóm người đi về phía tôi, không thể phủ nhận, cảnh tượng này... nhìn đã mắt thật.
Tôi vội đứng dậy, chủ động ra chiêu.
“Chào các anh, em là Yên Lăng, em có mang nước tới, chắc các anh cũng khát lắm rồi.”
“Ồ, Yên Lăng à, không cần nói thì tụi anh cũng biết em là ai rồi, hôm nay rảnh rỗi sao mà chạy tới đây?” Không biết ai lên tiếng, lập tức mấy người khác cũng tò mò hóng chuyện.
Tôi cũng không ngờ mấy anh con trai lại nhiều chuyện đến thế, mỉm cười nói: “Em thấy các anh đánh bóng vất vả nên mang đồ uống đến tiếp sức.”
“Còn phải nói à, rõ ràng là có mục tiêu rồi.” Một anh khác cười khẽ khi thấy ánh mắt tôi lướt qua Chu Xuân.
Mắt tinh đấy chứ.
Tôi không đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi người ngồi xuống ghế, tôi thì đứng bên cạnh nhìn về phía Chu Xuân.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tóc anh ấy ướt nhẹp vì mồ hôi, ngửa đầu tu nước, yết hầu chuyển động theo từng ngụm. Mồ hôi lăn dài từ mặt xuống cổ, chui thẳng vào trong áo bóng rổ.
Tôi thấy thời cơ đã đến, cầm lấy chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước, đi đến chỗ Chu Xuân — anh ấy ngồi ở đầu hàng ghế, bên cạnh chẳng có ai.
Tôi không để anh ấy có cơ hội từ chối, hơi khom người, vươn tay định lau mồ hôi cho cậu: “Anh à, anh đổ nhiều mồ hôi quá, để em lau cho anh nhé.”
Chu Xuân gạt tay tôi ra, nhưng vẫn cầm lấy khăn, rồi tự lau mặt mình.
Tốt lắm, uống nước của tôi, cầm khăn của tôi — tiến được một bước rồi!
“Em gái ơi, sao chỉ có Chu Xuân mà bọn anh không có thế?” Có người trong nhóm cười trêu.
“Xin lỗi các anh, tại sợ không kịp nên em chỉ kịp chuẩn bị được có vậy.” Nếu nói lố quá thì lại mất vui.
“Nhưng mà, hôm nay được hưởng ké phúc của Chu Xuân, cảm ơn em nhé.” Anh ngồi cạnh Chu Xuân giơ chai nước về phía tôi cười nói.
“Anh khách sáo rồi. Nhưng mà…” Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt chân thành: “Anh, em có thể add WeChat với anh được không?”
“Ô hô~” Đám người lại bắt đầu nhốn nháo.
Anh kia bị hỏi thì hơi ngượng, gãi đầu nói: “Em chắc chứ? Là muốn add anh á?” Rồi còn liếc sang nhìn Chu Xuân một cái.
“Chắc chắn mà, anh, được không ạ?” Tôi nói đầy kiên định, đến mức suýt lừa được cả chính mình.
“Được được, anh đồng ý.” Anh ấy cúi xuống lục túi lấy điện thoại.
Tôi cười tươi quét mã QR của anh ấy, anh ấy lập tức chấp nhận luôn, suôn sẻ quá trời.
“Em gái, bọn anh cũng muốn add nè, được không?” Một đám anh khác cũng nhốn nháo theo.
“Anh nào muốn thì em add hết!” Không thể đắc tội ai được, mấy anh này thân với Chu Xuân, lỡ đắc tội một người là kế hoạch coi như tiêu.
“Thêm! Thêm! Thêm!” Cả đám móc điện thoại ra đưa tôi quét, đúng là mệt thật.
Nhưng mà, chỉ có một người mãi không động đậy.
Thú vị thật, trò chơi này ngày càng hấp dẫn rồi. Tôi thầm nghĩ.
Anh ấy không chủ động, thì tôi chủ động vậy.
Tôi quay lại chỗ Chu Xuân, cúi đầu nhìn cậu: “Anh, có muốn add không?”
Thật ra cậu có add hay không tôi cũng chẳng sao, coi như tôi nể mặt cậu thôi.
“Em ơi, Chu Xuân thì thôi đi, anh ấy không bao giờ add ai đâu.” Một người ngồi giữa xen vào.
Tôi cũng từng nghe nói, người theo đuổi Chu Xuân nhiều như cá dưới biển, nhưng chưa từng thấy ai add được anh ấy cả.
Chu Xuân tốt cái gì cũng có, chỉ là... người hơi lạnh lùng.
Chu Xuân ngẩng lên liếc người kia một cái, giọng châm chọc: “Cậu rành ghê ha?”
Người kia dựa lưng ra sau: “Chu Xuân, đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi lạnh sống lưng.”
Thấy sắp thành chiến trường, tôi vội vàng xoa dịu: “Không sao, không sao, không add cũng chẳng sao.”
Phải chừa cho người ta một đường lui chứ. Dù sao thì, đường dài mới biết ngựa hay, tôi còn nhiều cơ hội.