Từ Lúc Gặp Em

Chương 3



3.

Ngày thứ tư theo đuổi Chu Xuân.

Ban ngày bận không có thời gian, nhưng buổi tối thì rảnh.

Hai đứa bạn cùng phòng, một đứa xem phim, một đứa coi show giải trí, cười hệt như hai đứa ngốc.

Tôi rửa mặt xong trèo lên giường, cầm điện thoại tìm đến cái tên Trần Xuyên.

Trần Xuyên chính là anh đầu tiên tôi add WeChat hôm trước.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Tôi biết con trai thường thích chơi game, lấy game làm điểm xuất phát là một chiêu rất ổn.

“Tối nay em rảnh rồi đó, anh nhớ kéo em vào nhé~” Tôi gửi tin nhắn cho anh ấy. Ban ngày tiện thể hỏi qua một câu, ai ngờ anh ấy nói tối mấy anh hay chơi chung, lập tức đồng ý kéo tôi vào.

Tôi thực lòng cảm ơn anh, chưa cần tôi mở lời đã chủ động vậy rồi.

Lúc chờ anh trả lời, tôi lướt Weibo g.i.ế.c thời gian.

Rất nhanh, Trần Xuyên rep lại: “Chờ bọn anh chút, đang tắm.”

“Dạ vâng anh, không vội đâu ạ, cứ từ từ nhé~” Tôi cười thầm: Đúng là một đàn em tâm lý!

Mười phút sau, Trần Xuyên nhắn: “Xong rồi, lên acc đi.”

“Dạ có liền!” Tôi đăng nhập game.

Năm người chúng tôi mỗi người chọn một tướng. Tôi nhìn tên nick từng người, trong đầu bắt đầu đoán ai là Chu Xuân.

“Anh gánh em đi rừng” – Không ngờ bề ngoài Trần học trưởng nghiêm túc thế, mà đặt cái tên ngầu dữ ta.

“Quỳ xuống hát Chinh phục” – Có vẻ giống gu của Chu Xuân, nhưng mà chắc cậu ấy không trẻ trâu đến mức này đâu.

“Đẹp trai không có bạn” – Cái này thì càng không thể rồi.

“Kiếm chỉ chân trời” – Ủa, chẳng lẽ là cậu này?

Thôi kệ, chút nữa mở voice lên là biết ai là ai liền.

Vào trận, Trần Xuyên là người đầu tiên nhắn: “Em tiện mở mic không?”

Trần Xuyên đúng là người tôi chọn, quá hiểu ý tôi luôn!

Dù mục đích ban đầu tôi add anh ấy chỉ vì ngồi gần Chu Xuân nhất, dễ quan sát phản ứng của Chu Xuân.

Nhưng Chu Xuân lại chẳng mảy may để tâm.

Tôi nhanh chóng rep: “Tiện lắm anh ạ~”

Tôi mở voice, lên tiếng trước: “Em mới chơi lại nên hơi gà, mong các anh đừng chê nha~”

Trần Xuyên đáp: “Không sao, đừng khách sáo.”

“Mà đã quen biết rồi thì thôi đừng ‘anh với em’ nữa, anh là Triệu Nhất Hàng, cứ gọi tên là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tôi là Tôn Tường.”

“Lâm Hạo Huy.”

Mọi người lần lượt giới thiệu tên, đỡ cho tôi khỏi phải đoán nữa.

Vậy thì người cuối cùng, chính là...

Tôi nhìn cái tên nick của Chu Xuân mà suýt phì cười.

“Yên Lăng, đừng chạy linh tinh nữa, đi cùng bọn tôi.” Triệu Nhất Hàng thấy tôi tách team thì gọi.

“Dạ, em tới liền đây~” Dù lâu rồi không chơi, nhưng tay vừa chạm vào game là cảm giác quen thuộc lại ùa về.

“Đi mau nào, lẹ chân lên.” Giọng nói trầm thấp, hơi khàn của Chu Xuân vang lên trong tai nghe, lạnh lùng mà cuốn hút. Phải nói là... nghe rất mê.

Mà nhìn cái kiểu này, Chu Xuân chắc không thuộc tuýp biết dẫn dắt đồng đội rồi, thôi khỏi bám theo cho lành.

Tôi nhìn bản đồ, người gần tôi nhất là Tôn Tường, thế là tôi chạy lại tìm anh ấy.

Tôi lao lên dẫn đầu, không lâu sau liền giành được penta kill đầu tiên.

“Ơ? Yên Lăng thao tác ngon đấy chứ!” – Lâm Hạo Huy ngạc nhiên.

“Đúng rồi, không ngờ em chơi cũng đỉnh thế, bọn anh coi thường rồi.” – Triệu Nhất Hàng tiếp lời.

“Tôi…” Tôi vừa định nói gì đó thì bị Chu Xuân cắt ngang:

“Các cậu tám xong chưa? Có cần tôi tạo group chat riêng cho hai người tán nhau không?”

Triệu Nhất Hàng: “Chu Xuân, cậu thế là không được rồi. Người ta chơi hay thì phải khen chứ.”

Lâm Hạo Huy: “Chu Xuân à, bọn tớ mới khen có hai câu, đã không cho tụi tớ nói chuyện với Yên Lăng rồi sao?”

Tim tôi khựng lại một nhịp — Chu Xuân thế này là…

Không không, chắc tôi tưởng bở quá rồi.

“Chu Xuân, đừng trách hai người họ, em hứa sẽ không làm phiền đội mình đâu ạ.”

Chu Xuân khẽ cười lạnh, giọng có chút giễu cợt: “Tôi quen em lắm à?”

Nếu người khác nói câu này chắc giận lắm rồi, nhưng tôi thì không hề tức chút nào, còn cười tươi rói: “Giờ thì chưa thân, nhưng rồi sẽ thân thôi. Tình cảm chẳng phải đều bắt đầu từ lạ thành quen sao?”

Tôi cố ý chơi chữ một chút, không biết anh ấy có hiểu ngầm không.

Tôn Tường cũng nói đỡ giúp tôi: “Chu Xuân, cậu tính toán với con gái làm gì.”

Trần Xuyên cũng an ủi tôi: “Yên Lăng, đừng để bụng. Tính cậu ta miệng thối vậy đó, với ai cũng thế thôi.”

Tôi cười nhẹ, trả lời qua loa.

Cũng tốt, Chu Xuân đã chịu nói chuyện với tôi rồi, dù thái độ không mấy dễ chịu... nhưng vẫn là một bước tiến lớn.

Dù có là khúc xương khó gặm cỡ nào... tôi cũng phải gặm cho bằng được!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com