Tư Nhược

Chương 10



Mãi đến khi Cố Nguyệt Nga thật sự sắp xảy chuyện, hắn mới vươn tay kéo nàng ta một cái.

 

Tự mình chịu hai đòn nặng.

 

“Tướng quân!”

 

Cố Nguyệt Nga vừa đau lòng vừa vui mừng.

 

Dù sao thì hành động như thế cũng chứng minh trong lòng Vệ Linh chỉ có nàng ta.

 

Nhưng Vệ Linh không hề nhìn nàng ta.

 

Chỉ nghe tiếng phụ thân ta chửi rủa, khẽ rên rỉ phun ra một ngụm m.á.u, nói rành rọt:

 

“Mọi sai lầm, đều là do ta.”

 

“Ta nguyện cùng Tư Nhược sống c.h.ế.t bên nhau.”

 

“Ta nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội!”

 

14

 

Lời này vừa thốt ra, cả phụ mẫu ta đều dừng tay.

 

Mẫu thân ta cười khẩy:

 

“Thật là một kẻ si tình.”

 

“Nhưng ngươi xứng sao? Ngươi lấy gì để được chôn cùng nữ nhi ta?”

 

Sắc mặt Vệ Linh cuối cùng cũng thay đổi, sững sờ nhìn mẫu thân ta:

 

“Lời đó là có ý gì?”

 

Phụ thân ta đã đánh mệt rồi, cũng chẳng muốn tốn sức với hai người này, đá văng hắn ra rồi ra lệnh người nâng t.h.i t.h.ể ta lên:

 

“Ban đầu vốn muốn ngươi đền mạng, cũng chẳng đáng mang xác nữ nhi ta đến nơi ô uế nhà ngươi. Hôm nay tới đây, chẳng qua là để đưa Tư Nhược về nhà.”

 

“Nàng là nữ nhi Tiêu gia thì phải chôn ở phần mộ Tiêu gia. Sau này phu thê ta c.h.ế.t đi, còn có thể làm bạn với nàng.”

 

“Không... không được!”

 

Vệ Linh vùng vẫy:

 

“Không được! Nhạc phụ, nhạc mẫu, ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi... Nhưng đừng mang Tư Nhược đi, Tư Nhược là thê tử của ta...”

 

Hắn muốn ôm t.h.i t.h.ể ta vào lòng nhưng bị người ta giữ chặt. Gào khản cả giọng:

 

“Tư Nhược!”

 

Dưới đất hiện lên vết m.á.u do móng tay hắn cào ra, ngay cả những người chứng kiến toàn bộ sự việc cũng động lòng trắc ẩn.

 

“Cứ tưởng là gian phu d.â.m phụ, không ngờ cũng có chút chân tình.”

 

“Nhìn qua giống như là ngoài ý muốn, dù có sai nhưng hắn đã hối hận đến vậy, mà nữ nhi Tiêu gia cũng là tức phụ Vệ gia, chôn ở Vệ gia cũng không phải không được...”

 

Hắn run rẩy gọi tên ta.

 

Nhưng bên tai chỉ vang lên giọng nói lạnh như băng của mẫu thân ta:

 

“Tình sâu nghĩa nặng như thế, vậy ta hỏi ngươi, đến cả chúng ta cũng nhận được thư cầu cứu mà lập tức chạy tới, lúc đó ngươi đang ở đâu?”

O Mai d.a.o Muoi

“Vệ Linh, nữ nhi nhà ta không phải không biết làm mấy chuyện bẩn thỉu kia, chỉ là nàng khinh không thèm làm thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng chưa từng tranh đoạt gì với ngươi. Trước khi đi chùa, nàng đã nhờ người chuyển lời cho ta và phụ thân nàng, bảo chúng ta chuẩn bị.”

 

“Nàng muốn hòa ly với ngươi.”

 

Tranh giành ngươi thì có ích gì? Một kẻ đã thay lòng đổi dạ.

 

Đã đổi lòng, vậy thì hòa ly cho sạch sẽ, thiếu ngươi ta cũng chẳng mất mát gì.

 

Chỉ không ngờ, giữa đường lại xảy ra tai nạn.

 

Vệ tướng quân, kẻ trước đó sống c.h.ế.t không buông tay, giờ đây như mất toàn bộ sức lực.

 

Ngã nhào xuống đất như một con ch.ó c.h.ế.t.

 

15

 

Hắn đang giận.

 

Đang gảy đàn nghe nhạc cùng người khác.

 

Vì cái gọi là thể diện, hắn đã đốt bức thư cầu cứu ta viết.

 

Phụ mẫu ta đã rời đi.

 

Mang theo t.h.i t.h.ể ta.

 

Trước khi đi, phụ thân ta để lại một câu lạnh lùng:

 

“Vệ tướng quân, phải trái đúng sai, ngày mai trên triều đình đến trước mặt Thánh Thượng mà phân rõ!”

 

Dù gì Vệ Linh cũng là quan, Tiêu gia ta cũng không thể cứ thế mà g.i.ế.t người.

 

Nhưng để họ sống yên? Không đời nào.

 

Vệ Linh không đáp lại.

 

Từ sau khi phụ thân ta nói ra câu hỏi đó, hắn đứng c.h.ế.t lặng. Không nhúc nhích.

 

Cố Nguyệt Nga vừa khóc vừa xem xét vết thương của hắn, oán trách:

 

“Thiếp thân vốn thấp kém, bị đánh cũng thôi nhưng sao họ dám đánh tướng quân?”

 

“Mọi chuyện đâu phải lỗi của tướng quân, tướng quân cũng không cố ý...”

 

Hắn coi như không nghe thấy.

 

Không giận, cũng không phản bác.

 

Cho đến khi thấy đám đông tan dần và thiếu nữ mang khăn che mặt kia đang nhìn hắn.

 

Ánh mắt hắn chớp lên.

 

Một tia sinh khí vụt sáng.

 

“Tư Nhược.”

 

Phải rồi, hắn vẫn còn một Tư Nhược.

 

Tư Nhược của bốn năm trước, ông trời rốt cuộc cũng không tuyệt tình với hắn.

 

Trước đây hắn thật sự quá khốn nạn.