Tư Nhược

Chương 11



Giờ mới nhận ra mình sai đến mức nào.

 

May mắn thay... hắn vẫn còn cơ hội bù đắp.

 

Chỉ cần…

 

“Chát!”

 

Một cái tát vang lên giòn giã.

 

Ta tát hắn một bạt tai.

 

Âm thanh cực lớn, ta đã dùng toàn lực.

 

Hắn bị tát lệch cả đầu nhưng mắt lại đỏ hoe.

 

Hắn lắp bắp: “Tư Nhược...”

 

Ta run rẩy cất tiếng:

 

“Không được.”

 

“Không được chạm vào ta!”

 

 Hắn đã hứng bao nhiêu đòn cũng không rên la, lúc nghe thấy lời đó, lại lảo đảo.

 

“Tướng quân!”

 

Có người kinh hô.

 

Cố Nguyệt Nga lập tức đẩy ta ra:

 

“Ngươi sao có thể làm chàng bị thương!”

 

Ta dùng lực mạnh hơn đẩy nàng ta ngã xuống.

 

Lại tát nàng ta thêm hai cái.

 

“Ngươi cũng không được chạm vào ta!”

 

Còn thiếu niên tướng quân cao lớn kiêu hùng kia vậy mà lại im lặng ho ra m.á.u, rồi ngã gục.

 

Dù vậy, tay hắn vẫn vươn về phía người kia:

 

“Đừng nhìn ta như thế...”

 

“Đừng nhìn ta như thế, Tư Nhược...”

 

Ta không quay đầu lại, mà xoay người rời đi.

 

16

 

Nhưng ta chưa đi được bao xa.

 

Người hầu Vệ gia thì nghe lời ta nhưng người canh cửa lại là tâm phúc của Vệ Linh.

 

Ta bị đưa quay trở lại.

O Mai d.a.o Muoi

Bị nhốt trong viện, không gặp được ai.

 

Người hầu bên cạnh nói, Vệ Linh sau khi tỉnh lại lại nôn ra m.á.u.

 

Nhưng ngày hôm sau vẫn lên triều như thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quả nhiên, phụ thân ta đã tố cáo hắn trước mặt Hoàng thượng.

 

Chỉ nói hắn gián tiếp hại c.h.ế.t chính thất thôi thì chưa đủ.

 

Còn có cả tội: kết bè kết phái, dung túng thuộc hạ g.i.ế.t người giữa phố, coi thường vương pháp… đủ mọi tội danh.

 

Hoàng thượng biết rõ, ngoài việc thuộc hạ g.i.ế.t người là thật ra, còn lại phần nhiều chỉ là có chút liên quan.

 

Nhưng chỉ cần có chút dính dáng, phụ thân ta cũng tính hết lên đầu hắn.

 

Người sáng suốt đều hiểu.

 

Phụ thân ta là nhạc phụ, đang dồn hắn vào chỗ c.h.ế.t.

 

Hắn chấp nhận tất cả.

 

Chỉ trừ một điều, hắn bảo vệ Cố Nguyệt Nga.

 

“Là ta đốt thư, chuyện đó không liên quan gì đến nàng ấy, nàng ấy là vô tội.”

 

Phụ thân ta giận quá bật cười, trước mặt Hoàng thượng mà động thủ đánh hắn luôn. Ai cũng không thấy ông quá đáng.

 

Nhưng đúng lúc sắp bị Hoàng thượng trách mắng vì thất lễ, bị người kéo ra can ngăn…

 

Vị lão tướng quân ấy đỏ cả mắt:

 

“Vì một ca kỹ mà khiến Tư Nhược của ta c.h.ế.t thảm, Tư Nhược không vô tội sao?”

 

“Ta với phu nhân, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, chúng ta thì không vô tội chắc?”

 

“Vệ Linh, ngươi đúng là súc sinh!”

 

Từng lời tố cáo vang dội, ai nghe cũng cảm động.

 

Chỉ trừ Cố Nguyệt Nga.

 

Nàng ta rất vui.

 

Vui đến mức chạy đến trước mặt ta để khoe khoang.

 

17

 

“Tiêu Tư Nhược, ngươi thua rồi. Cuối cùng trong lòng tướng quân vẫn là ta.”

 

Nàng ta đắc ý dào dạt, vết thương do mẫu thân ta đánh cũng nhịn được:

 

“Ngươi nhìn xem, ngươi chẳng qua chỉ quen biết chàng sớm hơn ta mà thôi.”

 

“Dù ngươi c.h.ế.t rồi, tướng quân vẫn sẽ bảo vệ ta. Chàng tuy không thừa nhận, nhưng mọi việc hắn làm đều là vì ta.”

 

“Nếu ngươi biết điều, thì nên rút lui.”

 

Nàng ta cao ngạo nhìn ta.

 

Nàng ta coi thường một nữ tử khuê các như ta, cho rằng ta chẳng qua là mệnh tốt, có thân phận địa vị nên mới gả được cho Vệ Linh.

 

Còn nàng ta cái gì cũng giỏi hơn ta, chỉ tiếc sinh không đúng nhà mà thôi.

 

Tình yêu của Vệ Linh chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của nàng ta.

 

Ta: “……”