Tư Nhược

Chương 14



Giả thì vẫn là giả.

 

Nhưng số người cầu xin lại vô số kể.

 

Giống như bây giờ, hắn thực sự giống ta năm phần, mà thần thái thì đến chín phần.

 

Là phụ mẫu ta.

 

Chỉ mấy ngày không gặp, họ đã tiều tụy đi rất nhiều.

 

Nhìn thấy Vệ Linh, liếc qua một cái, lại nhìn ta một cái, chỉ cho là ta là tình nhân mới của hắn thôi.

 

Lạnh nhạt nói:

 

"Tô tiên sinh, lui xuống đi."

 

Người kia gật đầu.

 

Chỉ có ánh mắt nhìn theo bóng dáng kia, đầy nuối tiếc.

 

21

 

Đợi bóng dáng biến mất, hắn mới thu lại ánh nhìn, quỳ gối trước phụ mẫu ta.

 

"Nhạc… Tiêu đại nhân, Tiêu phu nhân, Vệ Linh tới để nhận tội."

 

Hắn nói từng chữ rõ ràng:

 

"Ta biết nói gì cũng vô ích. Lần này đi dẹp thổ phỉ, cửu tử nhất sinh ta cũng không mong sống sót, chỉ mong có thể báo thù cho Tư Nhược, lấy cái c.h.ế.t tạ tội."

 

Phụ thân ta cười lạnh một tiếng: "Vậy thì ngươi c.h.ế.t đi."

 

Hắn: "…"

 

Không ai để tâm đến sự hối lỗi của hắn.

 

Những việc hắn làm, từ đầu đến cuối chỉ là diễn cho chính mình xem.

 

Loại người như vậy, dễ mắc bệnh tự phụ nhất.

 

Tự cho là mình hiểu rõ người khác.

 

Nhưng không biết rằng, cái hắn gọi là hiểu rõ, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

 

Giống như việc hắn nghĩ rằng đã nhìn thấu Cố Nguyệt Nga nên yên tâm dùng nàng ta để chọc tức ta.

 

Thế mà lại bị bao vây khi đi dẹp thổ phỉ.

 

Khi thấy Cố Nguyệt Nga giữa đám thổ phỉ, hắn trợn mắt không tin nổi.

 

22

 

"Ngươi làm nội gián mà lại động tình vốn là điều cấm kỵ nhưng ngươi biết nặng nhẹ, trước khi rút lui còn trộm được bản đồ bố phòng của hắn."

 

Tên đầu lĩnh nhìn Vệ Linh đang bị vây khốn, quay sang nói với Cố Nguyệt Nga:

 

"Như vậy, cũng coi như ngươi lập công chuộc tội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Nguyệt Nga chẳng vui vẻ gì, đối diện với ánh mắt chấn kinh của Vệ Linh, chỉ thản nhiên nói:

 

"Tướng quân, đừng trách ta. Ban đầu ta tưởng nếu có thể thuyết phục ngươi phản bội, chúng ta còn có thể thành đôi. Nhưng rốt cuộc ngươi vẫn si mê không tỉnh."

 

"Ngươi lừa ta!"

O mai d.a.o Muoi

Vệ Linh nổi giận.

 

Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng hắn vẫn luôn xem thường nàng ta, chỉ coi nàng ta là thứ đồ chơi dễ đoán.

 

Nào ngờ, kẻ bị đùa bỡn từ đầu đến cuối luôn là chính hắn.

 

"Ta vốn là di dân còn sót lại của tiền triều, bao năm nay chúng ta cướp bóc khắp nơi, tích trữ tài sản, mục đích là tạo phản, phục quốc."

 

"Đương nhiên, trong triều và hậu cung hiện giờ, đều có không ít nội gián của chúng ta, ta chỉ là một trong số đó."

 

Đến nước này rồi, nàng ta cũng chẳng buồn giấu diếm nữa.

 

Chỉ nhìn ta, ánh mắt mang theo thù hận:

 

"Nhưng so với ta, kẻ lừa ngươi sâu nhất chẳng phải là ngay trước mắt sao?"

 

"Tiêu Tư Nhược."

 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ta.

 

Vệ Linh lại một lần nữa tràn ngập hy vọng.

 

Ta vẫn giữ vẻ mặt như cũ, nhìn Cố Nguyệt Nga mà không lên tiếng.

 

Nàng ta cười lạnh:

 

"Lúc nhìn thấy xác của ngươi, ta còn ngẩn người một chút, suýt nữa tưởng thật là ngươi c.h.ế.t rồi."

 

"Dù sao lúc đó ta chỉ bảo bọn chúng giam ngươi vài ngày rồi thả về, mất danh tiết, tự khắc sẽ tự xin rút lui. Ai ngờ nếu ngươi c.h.ế.t thật thì phiền phức. Nhưng cũng không chắc, bọn chúng có khi ra tay nặng."

 

"Cho đến khi ta quay về, mới biết bọn chúng căn bản chưa từng bắt được ngươi, mà là khiến ngươi rơi xuống vách đá nên ngươi vốn không c.h.ế.t."

 

Thì sao?

 

Ta phớt lờ ánh mắt hồi sinh hy vọng của Vệ Linh, chỉ lạnh lùng lên tiếng:

 

"Phản thần mưu nghịch, ngươi biết tội này đáng c.h.é.m đầu không?"

 

Nàng ta cho rằng ta đã hết đường lui, ánh mắt vẫn khinh bỉ như trước:

 

"Cho nên ta mới nói mấy tiểu thư các ngươi chỉ biết nghĩ tới tình yêu, sống sót cũng chỉ để giành nam nhân."

 

"Sao không hiểu thiên hạ tranh giành vốn là ngươi c.h.ế.t ta sống, hươu c.h.ế.t về tay ai còn chưa biết đâu! Ra tay!"

 

Nàng ta ra lệnh.

 

Tên thủ lĩnh cũng giơ tay.

 

Quân đội Vệ gia bị bao vây, khó lòng xoay chuyển.