Một mũi tên phá không lao thẳng về phía đầu ta.
Vệ Linh không nghĩ ngợi gì, lao lên chắn trước mặt ta.
"Phập!" một tiếng, m.á.u b.ắ.n đầy mặt ta.
N.g.ự.c hắn bị xuyên thủng, vậy mà vẫn cười nói với ta:
"May quá, Tư Nhược, nàng chưa c.h.ế.t…"
Hắn đưa tay, muốn chạm vào gương mặt nhuốm m.á.u của ta, khẽ thì thầm:
"Lần này, ta nhất định có thể bảo vệ được nàng."
"Ta đã bảo bọn họ thề c.h.ế.t bảo vệ nàng rút lui, dù phải trả giá gì cũng được…"
Ta: "…"
Ta cũng giơ tay lên, không chút do dự đẩy hắn ra:
"Vệ Linh, đến nước này rồi ngươi vẫn tự phụ như vậy sao?"
Dùng mạng sống của bao người để đổi lấy một mạng, hắn chẳng phải là một chủ soái xứng đáng.
Cho nên ta đẩy hắn lăn xuống con dốc bên cạnh.
Chỗ đó đầy đá vụn, vừa cao vừa dốc, lăn xuống là da tróc thịt bong.
Ta khi xưa cũng từng rơi xuống như vậy.
Cho nên ta biết, nơi đó giấu người rất tốt.
"Phụ thân! Động thủ!"
Ta quát.
Dưới con dốc, quân đội đã phục sẵn từ lâu.
Cũng đúng lúc đó, Cố Nguyệt Nga mới giật mình quay đầu:
"Ngươi dám giở trò!?"
Ta đã cưỡi lên lưng ngựa, nắm chặt thanh đ.a.o nhuốm m.á.u.
Nàng ta là một nữ nhân dám đoạn tình tuyệt ái để tranh đoạt quyền lực.
Vậy Tiêu Tư Nhược ta sao lại có thể chỉ là loại nữ nhân đắm chìm trong tình yêu?
Ai biết được, ta đây chẳng phải cũng là nữ nhi nhà tướng quân hay sao?
Màn hay, mới chỉ bắt đầu thôi!
23
Hai quân giao chiến, một lần lại một lần suy yếu, ba lần thì kiệt quệ.
Sau tiên cơ vẫn còn tiên cơ, sau bọ ngựa lại là chim sẻ.
Ai thắng ai thua, từ khoảnh khắc ta bị trói, cửu tử nhất sinh mà trốn ra được, kết cục đã định sẵn.
Cố Nguyệt Nga c.h.ế.t rồi.
Là ta g.i.ế.t.
Ta giả điên giả dại bấy lâu, đến cuối cùng chỉ có một yêu cầu.
Có hai người, ta phải tự tay kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta là một trong số đó.
O mai d.a.o Muoi
Người còn lại, chính là kẻ đang hấp hối bên bờ suối dưới vách núi, Vệ Linh.
“Tư Nhược…”
Hắn nhìn thấy ta, từng lời đứt quãng, dường như còn muốn nói nhiều lắm.
Nhưng ta chỉ rút d.a.o ra, mở miệng:
“Năm xưa, ta đã gặp Tô Hồng ở chính nơi này.”
“Hắn tình cờ đến hái thuốc, cứu mạng ta một lần.”
“Vệ Linh, khi ta viết hai lá thư tuyệt mệnh cho phụ mẫu và ngươi, ta thật không thể hiểu được, vì sao ngươi lại phụ ta như vậy?”
Trong mắt hắn thoáng qua một tia hối hận.
Nhưng lòng ta không chút gợn sóng, vung d.a.o đ.â.m xuyên tim hắn.
Hắn c.h.ế.t dưới tay ta.
C.h.ế.t không kịp nói thêm lời nào.
Chỉ có thể nghe ta phán xử:
“Ngươi hành sự hồ đồ, để tình riêng lấn át, dẫn sói vào nhà, thị phi chẳng phân, từng điều một đều phạm vào đại kỵ của binh gia.”
“Làm phu quân, ngươi bất trung; làm thần, ngươi vô dụng.”
“Lấy mạng ngươi là chuyện đương nhiên.”
Nếu không, hắn nghĩ tại sao thiên tử lại chấp thuận yêu cầu nực cười kia của hắn chứ?
Không lẽ không nghĩ xem, một hoàng đế lại có thể đồng ý cho thần tử c.h.ế.t vì lý do hoang đường như muốn c.h.ế.t vì tình?
Hắn không có đầu óc nhưng người khác đâu có ngu.
Đồng ý cho hắn c.h.ế.t, chỉ có một nguyên nhân…
Là vì hắn đáng c.h.ế.t.
24
Ta ném t.h.i t.h.ể hắn xuống cạnh dòng suối, không buồn nhìn lũ cá kéo đến vây quanh xác.
Trong lòng chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy.
Cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà phu thê đầu gối tay ấp.
Tất cả đã bị mài mòn sạch sẽ trong những ngày tối tăm bị trói buộc, trong những tháng ngày chờ đợi không có hy vọng.
Giữa ta và Vệ Linh, chỉ có thế này mới có thể coi là không còn nợ nần gì nhau.
Lớp son phấn đặc chế bị m.á.u loang ra làm phai, lộ ra vết sẹo mờ hình mũi tên trên má phải.
Ta ngẩng đầu.
Lại là một ngày mới.
Nắng chói chang, trời cao vẫn vậy.
Tiêu Tư Nhược vẫn là Tiêu Tư Nhược.
—Hết—