Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 11



Khó có dịp ra ngoài một lần, ta cố tình chậm rãi trên đường, chưa về đến tiểu viện đã có thái giám mời ta đến chính viện, nói là Thái tử triệu kiến.

"Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ." Ta quỳ trước mặt Thái tử hành đại lễ.

"Đứng dậy đi, ngồi xuống, đây cũng là nàng làm sao? Nàng còn thông thạo thi thư?"

Ta khùy người một cái, ngồi xuống vị trí bên cạnh Thái tử, cúi đầu không nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn đĩa trước mặt hắn.

Trong đó là sơn quân tô ta làm theo mẫu tỉnh sư tô (bánh hình sư tử), lông tóc rõ ràng từng sợi, ánh mắt cũng rất linh động. Bên cạnh sư tử là chữ viết bằng bánh sơn tra: "gầm vang sinh gió", với dáng vẻ gầm thét của sư tử rất hài hòa.

Thái tử tuổi hổ, món quà này vừa thể hiện tâm ý, lại có sự mới lạ.

"Lúc nô tỳ ở nhà, ca ca dạy cho, chỉ mong điện hạ đừng chê nô tỳ vụng về."

"Nàng đã đọc những sách gì?"

"Nô tỳ không đọc được nhiều sách." Ta cúi đầu thấp hơn, trong giọng nói cũng mang vài phần ấm ức.

"Nô tỳ thuở nhỏ nhà nghèo, chỉ có thể cho nhị ca đi học tư thục, mỗi tháng nhị ca về nhà nghỉ đều mang theo những bài tVăn gia đã chép, năm chín tuổi cha bệnh nặng, bất đắc dĩ phải bán nô tỳ đi, đến nay cũng chỉ nhớ được vài câu."

"Vậy nàng vào Thành quốc công phủ khi nào?"

"Năm mười ba tuổi."

"Chín tuổi. . . mười ba tuổi. . ." Thái tử im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì: "Nàng có tên không?"

"Nô tỳ vốn họ Lý, cha mẹ gọi nô tỳ là Tam Nương, nhị ca đặt cho nô tỳ một cái tên, gọi là Tĩnh Thù."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-11.html.]

"Tĩnh nữ kỳ thù, huynh trưởng của nàng chắc rất thương yêu ngươi."

Ta gật đầu, rồi mắt ngấn lệ, giọng nói cũng mang theo khóc lóc: "Nô tỳ cũng rất nhớ gia đình, không biết bọn họ sống thế nào, nhị ca có thi đỗ tú tài không."

"Nhà nàng ở đâu, để ta sai người giúp ngươi tìm."

Ta nói cho Thái tử địa điểm quê nhà trong ký ức, không lo lời nói dối bị vạch trần, vì ta biết cả nhà đó đều đã chết, vào năm thứ ba sau khi ta bị bán đi, từ miệng những người buôn người nghe nói nơi đó xảy ra dịch bệnh rất nghiêm trọng, trong phạm vi trăm dặm gần như tuyệt diệt.

Thái tử cũng biết điều này, nghe ta nói địa điểm thì nhíu mày, nhưng vẫn nhận lời.

Ta không phải là nô tỳ sinh ra trong quốc công phủ, thậm chí không phải là người được nuôi dưỡng từ nhỏ trong phủ, lòng trung thành với quốc công phủ và Thái hậu có hạn.

Nếu Thái tử chịu để tâm điều tra sẽ biết rằng từ khi ta vào Đông Cung đến nay chưa từng có bất kỳ liên hệ nào với thế lực của Thái hậu. Tuy ta là người được Thái hậu đưa đến, nhưng không phải người của bà ta.

Thêm vào đó với hoàn cảnh bi thảm như vậy, bản thân còn chưa biết người thân đều đã qua đời, chỉ cần hắn có chút áy náy và thương xót là sẽ sủng ái ta.

"Sau này nếu nàng muốn đọc sách có thể đến thư phòng, thường ngày ta cũng ở đó."

"Thật ạ? Ta. . . nô tỳ cũng được đọc sách sao?" Ta vô cùng vui mừng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của Thái tử, hắn mỉm cười dịu dàng, còn ta thì năm phần kinh ngạc bốn phần biết ơn, còn một phần cảm xúc khó nói thành lời.

"Nô. . . nô tỳ thất lễ. . ." Ta nhanh chóng cúi đầu xuống, tay vân vê chiếc khăn tay, giọng nói rụt rè, không dám nhìn hắn nữa.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Dùng bữa trước đi, ta đã nếm qua Ngư Hý Phù Cừ, còn chưa biết Trường Khiếu Tự Sinh Phong này có vị gì."

Vị của bánh ngọt không có gì khác biệt lớn, điểm đặc biệt nhất của sơn quân tô là hình dáng đẹp mắt. Tuy nhiên Thái tử vẫn rất nể mặt, ăn hết cả chiếc bánh sơn quân tô.

Dùng bữa xong, Thái tử dẫn ta đi dạo vườn tiêu thực, ta đi sau hắn nửa bước, bàn tay gần phía hắn khẽ đung đưa, thỉnh thoảng chạm vào tay hắn.

Trong tháng Chạp, tay Thái tử vẫn ấm áp, nhận thấy hắn không phản cảm những cử chỉ nhỏ của ta, ta lại mạnh dạn thêm vài phần.