Ngón út khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn một cách tinh tế, chạm vào ngón út của hắn, rồi lại như bị điện giật mà rụt về, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, bước chân cũng chậm lại.
"Sao thế?" Thái tử dừng lại, quay đầu nhìn ta.
"Nô. . . nô tỳ nhất thời bất cẩn, mạo phạm đến điện hạ."
"Mạo phạm?" Thái tử như nghe thấy điều gì đó buồn cười: "Nàng mạo phạm ta chỗ nào?"
"Ta. . . nô tỳ. . ." Ta vừa xấu hổ vừa gấp gáp, không nói rõ được điều gì, mặt đỏ bừng lên.
Thái tử cười càng to hơn, tiến lại gần nắm lấy tay ta, dù sáng sớm ta đã bôi một lớp mỡ cừu dày, nhưng vẫn có thể sờ thấy dấu vết của vết nứt da.
"Có ai cắt xén than củi của nàng sao?" Giọng hắn không vui.
"Không, không ai cắt xén cả, đều. . . đều sắp khỏi rồi." Ánh mắt ta hơi né tránh, như đang giấu giếm điều gì đó.
"Nói đi, chuyện gì vậy?" Thái tử nhìn về phía Xuân Đào.
Xuân Đào nhìn về phía ta trước, thấy ta khẽ lắc đầu: "Bẩm điện hạ, không có ai cắt xén than củi của cô nương cả."
"Nói thật." Thái tử nhận ra cử chỉ nhỏ của ta, giọng điệu càng nghiêm khắc thêm vài phần.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Xuân Đào lập tức quỳ xuống, không dám che giấu nữa: "Cô nương bị nứt tay là do cầm nắm nước đá trong thời gian dài, sơn quân tô không dễ làm, nếu dính hơi nóng dễ chảy thành một đống, nên cô nương mới. . ."
"Lại để ngươi phải dụng tâm như vậy, chỉ là đồ ăn thôi, sai người trong bếp làm là được." Thái tử ôm lấy hai tay ta, mắt đầy thương tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-12.html.]
"Nô tỳ vẫn nhớ lần đầu gặp điện hạ, nếu không phải điện hạ khoan dung, chỉ sợ mạng cũng không còn, làm gì có phúc hầu hạ điện hạ, Ngư Hý Phù Cừ may mắn được điện hạ để mắt tới, nô tỳ nghĩ điện hạ cũng sẽ thích sơn quân tô." Ta ngẩng đầu nhìn Thái tử, trong mắt là tình cảm không giấu được, rồi lại như nghĩ đến điều gì, e thẹn cúi đầu xuống.
"Chỉ là lúc đầu chưa quen làm mới phải cầm nước đá, nô tỳ đã học được từ mùa thu rồi, đây là tấm lòng của nô tỳ, vốn là muốn làm điện hạ vui, không ngờ lại làm điện hạ phiền lòng." Ta khẽ cắn môi dưới, chân mày hơi nhíu lại, lén nhìn Thái tử một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, vội vàng dời ánh mắt đi.
"Tấm lòng của nàng ta đã hiểu, chỉ là không muốn nàng vất vả, mùa thu cũng không thể dùng nước đá, nếu hàn khí nhập thể thì làm sao? Nhanh, truyền Thái y, khám kỹ càng cho Lý chủ tử."
Ta cũng từng khám Thái y ở trong quốc công phủ, nhưng đó chỉ là làm cho có lệ, Thái y cũng không khám kỹ, chỉ để lại cho ta một hộp thuốc đã phối sẵn, lần này ta mới thực sự là nhân vật chính.
Thái tử đích thân đưa ta về tiểu viện, phía sau có hơn mười tiểu thái giám theo sau, bưng đủ loại phần thưởng, dược liệu, gấm vóc, trang sức, sách vở đầy đủ cả.
Sau khi Thái y khám, ông ấy nói thân thể ta khỏe mạnh, chỉ là gần đây mệt mỏi, tâm tư tích tụ, kê cho ta một phương thuốc an thần.
Các nha hoàn đi đến phòng bên cạnh nấu thuốc trên lò, Thái tử dạy ta đọc sách, hắn phát hiện ta học rất nhanh, nét cười trên mặt càng đậm, cho phép ta sau này vào thư phòng hầu hạ.
Ta tưởng Thái tử sẽ ở lại qua đêm, nào ngờ sau khi dùng cơm tối xong thì rời đi.
Không phải chứ, thế này mà còn không bắt được ngươi sao?
7
Cuộc sống bỗng nhiên trở nên tốt hơn, người trong bếp trả lại ta số bạc ta đã đưa bọn họ trước đó, ngoài ra còn biếu không ít.
Ta có thể ra vào nội viện các nơi, bao gồm cả thư phòng ở ngoại viện, nhưng ta không vì "nghèo đột ngột giàu" mà kiêu căng, ngược lại càng thêm thận trọng.
Trong thời gian này, không ít nha hoàn ma ma đến tìm ta để gửi gắm, kể cả người của Thái hậu, nhưng ta vẫn giữ thái độ khiêm tốn, bên cạnh vẫn chỉ có Xuân Đào Xuân Hạnh, ngoại trừ khi Thái tử triệu kiến, cơ bản không ra khỏi viện, khắc sâu bốn chữ "cẩn thận dè dặt vào tận đáy lòng.