Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 17



Trong sách giáo khoa ngữ văn giáo dục bắt buộc chín năm, bất kỳ bài nào trích ra cũng là tác phẩm truyền đời, nhưng ta không định đạo văn trí tuệ của người xưa, tự đánh bóng cho mình, huống hồ điều này cũng không phù hợp với nhân cách của ta.

Sau khi đau đầu suy nghĩ, ta viết nửa khúc: "Băng tuyết tiễn đông hàn, phấn son ký xuân ý." Sau đó thì bí luôn.

Nhưng Thái tử rất ngạc nhiên, đối với người mới học, làm được câu đối tạm ổn đã rất khó rồi.

Hắn bổ sung cho ta nửa khúc sau, tài văn chương của Thái tử không tính là xuất chúng, dù sao hắn phải học chính sách trị quốc, thơ văn chẳng qua là môn phụ.

"Điện hạ dạy thiếp làm thơ, thiếp phải gọi Điện hạ một tiếng phu tử mới phải." Xưng hô riêng có lợi cho mối quan hệ thân mật.

Thái tử không phản cảm với cách xưng hô "phu tử", có thể nói là thích, không chỉ ở bên bàn học, trên giường càng thích.

Hắn là Thái tử tôn quý, từng lời từng việc đều bị vô số con mắt dòm ngó, mỗi ngày tuân theo khuôn phép, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.

Nhưng trong thâm tâm con người chắc chắn sẽ có ý nghĩ tùy tâm sở dục, phản kháng và phát tiết, điều ta cần làm chính là cùng hắn "làm chuyện xấu", bí mật chung có thể khiến hai người quan hệ thân mật hơn.

Hắn quả nhiên cũng vậy, mỗi khi ta thở dốc gọi hắn phu tử, động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, thậm chí có chút thô lỗ, đây là điều trước đây chưa từng có.

Sau đó, hắn càng thêm nâng niu ta, ban thưởng cũng nhiều hơn.

Ta thêu cho hắn một chiếc khăn tay, trên đó thêu mai đỏ và bài thơ này.

Trong một hai năm nữa, Thái tử sẽ đại hôn, sau đó là vào triều xử lý chính sự, thời gian nhàn rỗi vốn đã không nhiều còn phải dành cho Thái tử phi tôn quý hơn, Trắc phi, còn có những thiếp thất mới đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-17.html.]

Ta chỉ là chiếm được tiên cơ, đợi khi Thái tử hết mới mẻ sẽ bị lãng quên.

May mắn là, ta cũng coi như là mối tình đầu của Thái tử, hiện giờ hắn có thể thường xuyên ở bên ta, thừa dịp này, lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp, đợi sau này có người mới bên cạnh, cũng không hoàn toàn quên ta.

Hai tỳ nữ Thái hậu đưa vào vẫn chưa có cơ hội đến gần Thái tử, bèn đánh chủ ý lên đầu ta, chủ động tìm ta quy phục, hy vọng được hầu hạ bên cạnh ta, tai mắt Thái hậu cài cắm cũng mềm cứng đủ đường, cảnh cáo ta đừng quên ơn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sau đó Thái tử triệu ta đến thư phòng, ta bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề, đang ngẩn người ngơ ngẩn, trên giấy tuyên nhiễm một mảng mực đen cũng không hay biết.

"Sao thế? Có phải thân thể không khỏe không?" Thái tử ngẩng mặt lên chú ý thấy vẻ bất thường của ta.

"Thiếp không sao, chỉ là. . ." Ta khẽ nhíu mày, nói không có việc gì nhưng biểu hiện có vẻ rất khó xử, "Điện hạ sẽ mãi đối tốt với thiếp chứ? Cho dù là. . . cho dù là có người mới. . ."

"Người mới? Gần đây có ai đến tìm chủ tử nhà ngươi không?" Thái tử hỏi Xuân Đào đang hầu hạ bên cạnh.

"Bẩm Điện hạ, mấy ngày trước Thái Vũ, Thái Hà chuẩn bị lễ vật đến cửa, quản sự Tiền ma ma cũng đến mấy lần, sau đó chủ tử bắt đầu trở nên bất thường."

"Chỉ là là mấy kẻ hạ nhân, tùy ý đuổi đi là được, cũng đáng để nàng như vậy sao." Thái tử không có ấn tượng gì với hai tỳ nữ kia, nhưng Tiền ma ma là người Thái hậu chỉ định đến hầu hạ hắn trước đây, dựa vào thâm niên mà làm mình làm mẩy, chắc là đã nói những lời khó nghe.

Hạ nhân dù có thâm niên đến mấy cũng là hạ nhân, không có đạo lý leo lên đầu lên cổ chủ tử.

"Bẩm Điện hạ, Thái Vũ, Thái Hà là do Thái hậu nương nương ban cho." Mậu Minh kịp thời bổ sung.

"Nô tỳ chịu đại ân của Thái hậu nương nương, mới may mắn được hầu hạ Điện hạ, nếu có kiếp sau, nguyện làm nô tỳ để báo ân đức của Thái hậu nương nương, chỉ là. . ." Giọng ta mang theo tiếng khóc, trong mắt ngấn lệ, "Thiếp không muốn tiến cử người khác cho Điện hạ. . ."