Đến thế giới này càng lâu, ta càng hòa nhập với môi trường của thế giới này, dường như một tờ khế bán thân cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cuộc sống tốt hơn một chút, sống được ngày nào hay ngày đó.
Sau khi vào nội viện, Ngư Hý Phù Cừ đã nổi danh giữa các công tử cô nương, không lâu sau gặp dịp lão thái thái thọ yến mời khách, món này cũng trở thành một trong sáu món điểm tâm trên bàn của các vị tiểu chủ tử.
Tiệc tàn, ta cầm những phần thừa góc cạnh lén lút đến ngoại viện.
Sau khi tiểu tôn tử nhà Triệu ma ma nghe nói về món này luôn muốn nếm thử, nhưng ta ở nội viện không thể tùy tiện ra ngoài, người khác lại không có tay nghề này, chỉ có lúc thọ yến đông người náo nhiệt, ta mới có cơ hội lén chạy tới.
Ta không muốn buông tha đường dây Triệu ma ma này, bà ta ở ngoại viện có thể thường xuyên ra phủ, giữ liên lạc với bà ta không có gì xấu.
Đi qua hành lang, ta vừa rẽ góc đã đụng phải mấy vị công tử dẫn theo một đám người đông đúc, có người của phủ ta, cũng có người của phủ khác, ta vội vàng né sang một bên, trong lòng cầu nguyện đừng bị trông thấy.
"Kẻ nào, dám trộm đồ bỏ trốn, người đâu, bắt lấy!" Không biết ai nói câu đó, lập tức có mấy gã sai vặt xông lên đè ta xuống đất.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Làm gì vậy, thật sự ra tay à!
Quy củ là quy củ, nhưng ta biết hạ nhân trong phủ đều là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù bị bắt cũng chỉ cần đưa ít tiền, vậy nên mới dám mạo hiểm ra ngoài.
"Ngươi trộm những thứ ăn này để làm gì?" Hộp thức ăn của ta bị giật đi, mở ra trước mặt mấy vị công tử, không có vàng bạc châu báu, chỉ có mấy con cá vàng bị đứt đuôi, hoa sen lá sen không đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-4.html.]
"Những điểm tâm này là do nô tỳ làm hỏng, không xứng vào mắt các vị chủ tử, nhưng lại tiếc không nỡ vứt bỏ, vậy nên tự tiện giữ lại, xin chủ tử tha tội." Món điểm tâm này chỉ có ta làm được, nhà chủ chắc sẽ không trách phạt ta quá đáng.
"Ngư Hý Phù Cừ là ngươi làm à? Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ đã có tài nghệ này, chỉ là vì sao ngươi phải mang ra ngoài?" Giọng nói này khác với giọng lúc nãy, tuy có vẻ chất vấn, nhưng thật ra là cho ta cơ hội giải thích.
"Bẩm chủ tử, lúc nô tỳ mới vào phủ được một vị tỷ tỷ chăm sóc, tỷ tỷ gả cho nhi tử của Triệu ma ma ở phòng bếp, hiện đang mang thai thai tượng không ổn định. Nô tỳ to gan, nghĩ lão thái thái phúc thọ song toàn, nếu có thể dính chút phúc khí, cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ và hài tử trong bụng bình an, vậy nên mới tự tiện lấy mấy phần thừa ra ngoài, nô tỳ nhận tội, xin chủ tử khai ân."
"Ngươi lanh lợi thông minh, lại không quên ơn, thưởng, đứng dậy đi."
"Tạ ơn chủ tử."
"Đây không phải chủ tử của ngươi đâu." Gã sai vặt có giọng hơi the thé nhét cho ta một túi tiền, ta không dám nhìn kỹ, vội vàng đứng dậy cung kính cáo lui.
Thật đáng sợ, may mà ta vốn thận trọng, không lấy thứ gì khác, nếu không thật không dễ giải thích. Nếu bị phát hiện trộm cắp trước mặt nhiều người như vậy, ít nhất cũng bị đánh gần chết.
Sau khi vào phủ tuy phải để dành tiền đưa người khơi thông quan hệ, chịu đựng sự bóc lột của các cấp lãnh đạo, nhưng cuộc sống của ta vẫn không tệ, vào phòng bếp rồi ngày nào cũng được ăn thịt, khác xa với lúc ở chỗ người buôn người một trời một vực.
Hơn nữa, những việc ta muốn làm cơ bản đều có thể làm được, chưa đầy một năm đã từ tầng đáy của chi nhánh vào được tổng công ty, cũng có chút danh tiếng trước mặt người thừa kế công ty, tuy không muốn thừa nhận nhưng ta thật sự có hơi kiêu ngạo.
Nếu là hồi mới đến, ta tuyệt đối không dám lén lút đến ngoại viện vào ngày thọ yến của lão thái thái, dù có lợi ích to lớn đến đâu.
Vẫn nên cố gắng chuộc thân thôi, ta không muốn tính mạng mình nằm trong tay người khác, lần này thoát được là may mắn, lần sau chưa chắc, ta cũng không thể đảm bảo mình cả đời không phạm sai lầm.