Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 5



Ta đưa điểm tâm vụn cho Triệu ma ma, lại cùng bà ta thống nhất câu chuyện, về chỗ ở mới mới dám lấy túi tiền ra xem.

Đây là túi tiền tinh xảo nhất ta từng thấy, các cô nương trong nhà chưa chắc đã dùng được. Đồ tốt, đưa cho đại nha hoàn bên cạnh phu nhân chắc có thể lấy được ân huệ.

Trong túi tiền có sáu con cá vàng nhỏ dài bằng đốt ngón tay, vàng óng ánh, rất bắt mắt, mỗi con nặng một lượng, sáu lượng vàng, chuộc thân thừa sức.

Đến cuối năm quý phủ đều sẽ thả một số hạ nhân ra ngoài, cũng coi như tích đức làm thiện, ta phải chuẩn bị cho tốt, cuối năm nay rời khỏi quốc công phủ.

Trong thời gian này, ta sẽ xây dựng quan hệ với quản sự trong phủ, những quản sự có thể ra ngoài mua sắm, ít nhất sau này cầu người che chở hoặc giúp đỡ cũng có chỗ.

3

Đương gia phu nhân đột nhiên sai người gọi ta qua, ta lo lắng chuyện ngày đó đụng độ khách nhân đã bị bà ta biết, trong lòng bất an, sợ bị tính sổ.

Nào ngờ thái độ của bà ta với ta rất hòa nhã, còn cho ta hai lượng bạc thưởng, khen ngợi món Ngư Hý Phù Cừ ta làm được khách quý yêu thích, lại hỏi ta ở trong phủ thế nào, có thiếu thốn gì không.

"Nô tỳ tạ ơn phu nhân ban thưởng, trên dưới phủ đều đối đãi với nô tỳ rất tốt, chỉ là xa nhà nhiều năm, nhớ người thân trong nhà." Ta tiêm một mũi phòng ngừa trước, thăm dò xem mình có khả năng chuộc thân không.

"Nhà ngươi ở đâu, nếu ở kinh thành, ta sẽ cho ngươi vài ngày nghỉ, để ngươi về thăm người thân."

"Nô tỳ không có phúc, không ở kinh thành." Ta nghĩ cơ hội chuộc thân của mình có lẽ khá mong manh, làm ra món được khách quý yêu thích, được ban thưởng hậu hĩnh như vậy, không thể dễ dàng để ta đi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-5.html.]

Nếu ta cứ ở phòng trà đun nước, mười năm cũng không góp đủ tiền chuộc thân, muốn kiếm nhiều tiền, chỉ có thể cố gắng nổi bật mới được nhà chủ coi trọng.

Hạ nhân được nhà chủ coi trọng là không thể dễ dàng chuộc thân, đây chính là một vòng luẩn quẩn, khi ta bị đưa vào phủ, số phận của ta đã không còn do mình nắm giữ.

Chỉ là trước đây ta vẫn còn ảo tưởng, tưởng rằng mình có lựa chọn, tưởng rằng dựa vào sự thông minh tài trí của mình là có thể đạt được điều mình muốn.

Chiếc giày còn lại đã rơi xuống đất, trong lòng ta không buồn không vui, dù thân bất do kỷ, ta cũng phải trong lồng giam này, cố gắng hết sức để sống tốt hơn.

Ta vẫn làm việc trong bếp nhỏ của các cô nương, chỉ là mấy ngày nay có điều kỳ lạ, mỗi lần Tam cô nương chỉ định muốn món gì, không lâu sau, nha hoàn bên cạnh Nhị cô nương liền đến truyền lời, cũng muốn gọi món.

Trong phòng bếp nhỏ không chỉ có mình ta là đầu bếp nữ, riêng người phụ trách làm điểm tâm đã có bốn người.

Ta chỉ là người mới đến, biết làm không nhiều món, tay nghề lại không bằng mấy ma ma khác, dù các cô nương thích ăn đồ mới lạ cũng không đến nỗi bữa nào cũng đụng nhau chứ.

"Ồ, ngay cả cô nương cũng không sai khiến được ngươi nữa à, chỉ là một phần điểm tâm, đợi một canh giờ vẫn chưa mang đến, cô nương sai ta đến thúc giục, ngay cả người cũng không gặp được." Ta vừa mang điểm tâm đến chỗ Tam cô nương về, vừa về đến phòng bếp đã gặp Thúy Hỷ bên cạnh Nhị cô nương chống nạnh mắng người.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Thật sự xin lỗi, ta đã nhận việc bên Tam cô nương trước, giờ sẽ chuẩn bị cho Nhị cô nương ngay." Trước đó Thúy Hỷ nói Nhị cô nương muốn ăn bánh hoa sen ngàn lớp, nhưng ta vừa nhận việc của Tam cô nương, việc nào đến trước làm trước.

Hơn nữa, cũng chưa tới một canh giờ, ngay cả nửa canh giờ cũng không đến, nàng ta như vậy là cố ý làm khó ta.

Trong tiểu viện có ba vị cô nương, chỉ có Nhị cô nương là con ruột của phu nhân, thân phận cao quý hơn, bản thân cô nương trông hiền hòa, nhưng Thúy Hỷ bên cạnh nói chuyện thật không dễ nghe.