Tự Thủy Niên Hoa

Chương 1: CHƯƠNG 1



Văn án:

 

Tôi và Tư Niên đã giày vò nhau gần mười năm.

 

Anh ta dắt hết tình nhân này đến tình nhân khác rồi khoe khoang ngoài phố, còn tôi thì nắm chặt quá nửa gia sản của anh ta mãi không buông tay.

 

Chúng tôi đều siết chặt nhược điểm của đối phương, ai cũng không chịu nhường bước.

 

Nhưng hôm nay, tôi quyết định sẽ ly hôn với anh ta.

 

Bởi vì… tôi sắp c.h.ế.t rồi.

 



 

Chương 1:

 

Tôi nhìn tờ giấy chẩn đoán trong tay một lúc lâu rồi mới bấm số gọi cho Tư Niên.

 

“Anh đang ở đâu?”

 

“Liên quan gì tới cô?”

 

Chúng tôi là vợ chồng, vậy mà việc hỏi han nhau đang đi đâu được xem như xâm phạm quyền riêng tư.

 

“Về nhà một chút…” tôi gõ xuống bàn rồi nói: “... chúng ta ly hôn đi.”

 

“Xì” bên kia cười khẩy rồi tắt máy, cũng phải thôi chiêu này tôi đã dùng quá nhiều lần, phần lớn chỉ là cái cớ để gặp anh một lần mà thôi.

 

Bây giờ anh không tin cũng phải.

 

Tôi đợi hai ngày, anh vẫn không trở về.

 

Nhìn tờ chẩn đoán ghi rõ ngày tháng kết thúc đời mình, tôi không muốn lãng phí thêm giây nào nữa, đành xách túi bước ra ngoài.

 

Muốn tìm Tư Niên, còn một cách nữa...

 

“Cộp cộp cộp!” tôi hơi mạnh tay gõ cửa; một cô gái nhỏ nhắn dễ vỡ hiện ra trước mắt.

 

“Lâm Thủy Họa…” ánh mắt cô gái đầy sợ hãi, như thể tôi chỉ cần đứng ngoài cửa thôi là có thể x.é to.ạc cô ấy.

 

Tôi lắc mắt, nói: “Này, báo với Tư Niên về nhà, bảo anh ta là tôi muốn ly hôn.”

 

“Nhớ truyền đạt cho rõ, trong đám tình nhân của anh ta, tôi quý cô nhất đấy~ biết đâu sau khi ly hôn cô sẽ được làm vợ Tư Niên thật đấy.”

 

Cô gái kia đỏ mặt: “Lâm tiểu thư, em chưa bao giờ nghĩ tới…”

 

Tôi thở dài quát lại: “Đừng làm tôi buồn nôn nữa, mau đi báo anh ta đi. Nếu ngày mai anh ta còn không về, tôi sẽ bẻ khóa xông vào, đập nát cái ổ nhỏ này của cô. Cô tưởng cái chuông cửa ọp ẹp này chặn được tôi sao?”

 

Tôi lười phản bác cô ta rồi quay người bỏ đi.

 

Nếu không có chuyện gì bất trắc, tối nay tôi sẽ gặp được Tư Niên.

 

Kiều Tâm là cô gái anh quý nhất, mà đã là con cưng của anh nếu tôi đến gây khó dễ, anh sao chịu nổi chứ?

 

Hoàng hôn vừa buông xuống, anh đã hậm hực lao đến trước mặt tôi.

 

“Tôi nhớ mình đã bảo cô đừng đi tìm Kiều Tâm rồi đúng không” anh hét lên.

 

Tôi thong thả rót một ly rượu đỏ, nhìn anh rồi đáp: “Sao? Tôi đến tìm đấy, anh muốn làm gì tôi nào?”

 

Anh tức đến nỗi muốn làm gì đó nhưng làm không nổi, chỉ còn biết nói những câu khiến tôi đau lòng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi không biết cô làm vậy để làm gì. Kiều Tâm đã rất biết điều rồi. Giữa hai chúng ta cũng không còn tình cảm, vậy mà cô tới giờ vẫn không chịu ly hôn, lại còn không cho tôi giữ người phù hợp bên cạnh là sao?”

 

“Cô có phải mong ai cũng cô độc như cô thì mới thấy vừa lòng đúng không?”

 

“Rầm!” - tiếng vang của ly vỡ. Tôi ném vỡ chiếc ly trong tay.

 

Anh ta nói đúng: tôi cô đơn, nên những năm qua mới bám chặt anh không buông. Dù biết giữa chúng tôi đã không tình cảm, nhưng tôi vẫn không chịu ly hôn.

 

“Đúng vậy, tôi ở trong địa ngục, thì sao có thể để anh lên thiên đường được?” tôi nghiêng đầu nhìn anh, đáp trả không chịu thua.

 

Tôi cũng rất mệt mỏi rồi. Những năm gần đây, hễ gặp Tư Niên là chúng tôi lại đối đầu với nhau, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

 

Tôi rót thêm một ly rượu, ngồi xuống đối diện, đặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn trước mặt anh:

 

“Ký đi. Dù tôi có xuống địa ngục, tôi cũng không muốn thấy anh ở đó.”

 

“Lúc còn sống đã chán ghét nhau rồi, lúc c.h.ế.t đi cũng đừng làm tôi ngứa mắt thêm nữa!”

 

Tư Niên mặt mày căng cứng, lật mở tờ đơn ra xem.

 

Tôi nhìn anh qua thành ly: anh vẫn đẹp trai như ngày nào, lông mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao, môi mỏng.

 

Đúng là ông trời bất công, dù đã trải qua mười năm vậy mà anh vẫn giữ được nguyên vẻ tuấn tú ấy.

 

“Em lại định giở trò gì nữa?” - anh cảnh giác nhìn tôi.

 

Tôi nhếch môi cười lạnh:

 

“Tôi chỉ cần căn nhà này, những thứ khác anh cứ lấy hết. Tài sản chung tôi đều từ bỏ, bộ anh không thấy rõ sao?”

 

Có lẽ vì trước đây tôi luôn đòi hỏi quá nhiều, nay đột nhiên thay đổi, nên anh thấy bất thường.

 

Đây là căn nhà tân hôn của chúng tôi. Tuy đã cũ, bán cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tôi không thể chịu nổi cảnh một người đàn bà khác sống cùng anh trong đây. Tôi rất ích kỷ, không chịu được việc anh nồng nàn với kẻ khác trong chính căn nhà này.

 

Hơn nữa, dù không còn mấy giá trị, nhưng đem bán đi đổi lấy một mảnh đất yên nghỉ cũng coi như ổn. 

 

Nhà sống đổi lấy huyệt mộ, lúc đến tay trắng, lúc đi cũng tay trắng, thật là nhẹ nhõm biết bao.

 

Tư Niên lật đi lật lại tờ đơn nhiều lần, cuối cùng mới mở miệng:

 

“Tôi sẽ bảo luật sư soạn lại. Nhà để cho em. Ngoài ra, tôi cho em thêm mười triệu. Từ nay chúng ta coi như dứt khoát.”

 

Tôi nhướn mày. Anh thật hào phóng. Một tấm chi phiếu mười triệu nhẹ tênh mà mua đứt mười năm tình cảm.

 

“Luật sư của anh? Anh không tin luật sư của tôi vậy thì tại sao tôi phải tin luật sư của anh sao?”

 

Đấy, tôi chẳng thể nào nói chuyện đàng hoàng với Tư Niên được. Ngay cả lúc đang chuẩn bị buông tay, tôi vẫn không nhịn được mà chọc tức anh một cái.

 

Khóe môi chùng xuống, tôi hạ giọng:

 

“Thôi được rồi, tôi đồng ý.”

 

Anh cầm tờ đơn, quay lưng bước ra ngoài:

 

“Ngày mai trợ lý tôi sẽ mang hợp đồng đến. Em nhớ ký.”

 

Anh đã chờ ngày này quá lâu rồi. Tôi nghĩ chắc anh còn muốn triệu tập cả đội luật sư họp xuyên đêm, để chắc rằng tôi không giăng bẫy gì cho anh.

 

Tôi nhún vai: “Được thôi, càng nhanh càng tốt.”

 

Anh vẫn còn ngờ vực, bèn đưa thêm điều kiện:

 

“Tôi hy vọng em cầm tiền xong thì rời khỏi thành phố C. Chúng ta đều nên có cuộc sống riêng, đúng không?”