Chương 2:
Một thoáng thấy cay nơi sống mũi, tôi dứt khoát đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa lấy.
Mắt không thấy, lòng mới yên.
Trợ lý của Tư Niên quả thật xứng đáng với đồng lương cao ấy, cậu ta đưa bản thỏa thuận trong tay cho tôi, còn kính cẩn gọi một tiếng:
“Lâm tổng.”
“Ừ.”
Chuyện tôi và Tư Niên bất hòa, cả công ty ai cũng biết.
Kiều Tâm vì thế còn ngang nhiên đem cơm hộp yêu thương cho anh.
Mà Tư Niên cũng thú vị thật, vì để chọc tức tôi, anh ta thẳng thừng sắp xếp Kiều Tâm vào công ty làm… trợ lý của tôi.
Chẳng bao lâu sau, cô ta đã nghỉ việc về nhà, Tư Niên thì bắt đầu thúc giục ly hôn.
Còn tôi từ đó cũng không còn đến công ty nữa, cũng ít ai còn gọi tôi là “Lâm tổng” nữa.
Người thanh niên trước mặt là người duy nhất vẫn gọi tôi như thế.
Tôi mở bản thỏa thuận, ký tên ở trang cuối.
“Lâm tổng, có muốn xem lại lần nữa không?”
“Không cần, chẳng có gì đáng xem.”
Tôi cười, đưa lại bản thỏa thuận cho cậu ta:
“Chuyển lời tới Tư tổng của các cậu, một tháng nữa tại Cục Dân chính. Bảo anh ta đừng đến muộn.”
Đừng làm chậm trễ khoảng thời gian cuối cùng của tôi.
“Vâng.”
Thanh niên kia lễ phép chào, chúng tôi một trước một sau bước ra khỏi cửa.
Tư Niên không muốn tôi ở lại thành phố C, còn tôi cũng chẳng muốn lưu lại nơi này.
Lá rụng về cội, tôi muốn quay về quê nhà.
Đường đi thẳng thớm, không hề có trở ngại, cuối cùng tôi cũng đứng trên mảnh đất Thanh Thành.
Nghĩ lại, đã gần năm năm rồi tôi chưa từng trở về đây.
Trước tiên, tôi đến nghĩa trang.
“Ba mẹ, ông bà, con về thăm mọi người rồi đây.”
Tư Niên nói không sai, tôi thật sự rất cô độc.
Tựa vào tấm bia mộ, tôi ngồi xuống.
Khi còn nhỏ, ba mẹ đã mất vì t.a.i n.ạ.n xe.
Tốt nghiệp đại học, ông bà cũng lần lượt qua đời.
Tôi chôn cất họ thật gần nhau, để tiện cho việc chăm lo hương khói.
“Con cũng đã mua cho mình một chỗ ở gần đây rồi. Một là… thật ra con rất nhớ mọi người. Hai là… con thấy chỗ này phong thủy cũng tốt, ha ha.”
Tôi không ngồi lại lâu.
Trời đầu đông đã bắt đầu lạnh, từng bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống khiến bàn chân tôi có chút tê cóng.
“Thôi được rồi con về trước đây. Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại. Đến lúc đó con nhất định phải kể cho mọi người nghe, Tư Niên cái đồ khốn ấy những năm qua đã làm gì.”
Vừa lẩm bẩm vừa phủi áo, tôi xoay người rời khỏi nghĩa trang.
Đúng lúc tan học, khi đi ngang qua cổng trường Trung học Thanh Thành, tôi dừng chân nhìn những đứa trẻ mặc đồng phục, gương mặt tràn đầy nụ cười.
Trong quãng đời học trò, chẳng có gì vui bằng lúc được nghỉ, dù chỉ là cuối tuần ngắn ngủi.
Tôi đứng ngoài cổng rất lâu, cuối cùng vẫn cất bước đi vào.
“Ê này, cô làm gì đấy?”
Bác bảo vệ chặn lại, tôi vội vàng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thầy giáo vừa gọi phụ huynh lên trường. Bác ơi, tôi đang gấp, nếu không lát nữa thầy sẽ nổi nóng mất.”
Có thể do khóe mắt tôi ửng đỏ, cũng có thể do diễn xuất quá thật, bác bảo vệ liền cho tôi vào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thong thả bước trong sân trường.
Vài học sinh đang cầm chổi quét sân.
Mấy cậu con trai nghịch ngợm nắm tuyết nhét vào n.g.ự.c bạn gái, khiến cô gái tức giận cầm chổi đuổi đ.á.n.h chạy vòng quanh.
Tôi bật cười nhìn bọn nhóc, như chỉ cần chớp mắt một cái là có thể thấy lại chính mình thuở thiếu thời… thời điểm cùng với Tư Niên.
Tôi lắc đầu, bước đến gần dãy phòng học.
Theo ký ức, tôi tìm đến lớp 12…
Trong lớp không có ai. Tôi khẽ kéo cửa. “Cạch” một tiếng, cửa mở.
Từng bước một, tôi đi vào, như muốn nắm bắt lại những mảnh ký ức cũ còn vương trong không khí đã ngả màu.
Tôi đếm nhẩm trong lòng, rồi ngồi xuống đúng chỗ ngồi năm xưa, vùi đầu vào cánh tay.
“Một, hai, ba.”
Đó là tuyệt chiêu của tôi khi còn đi học, chỉ cần đếm đến ba Tư Niên sẽ xuất hiện ngay trước mắt.
Tôi ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, chàng trai với gương mặt trong trẻo ấy đang đứng cạnh bàn tôi, đưa tay ra:
“Tiểu Họa, chúng ta về nhà thôi.”
Ánh hoàng hôn rực rỡ nhất trong ngày rơi xuống, như dát lên người anh một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
“Một, hai, ba.”
Tôi mở mắt ra. Giấc mơ tan vỡ ngay trước mắt.
Tôi thở ra một hơi, gạt bỏ ảo tưởng trong lòng, đứng dậy bước ra ngoài.
Trước khi đi, tôi ngoái đầu lại lần cuối.
Trong căn phòng tĩnh lặng, cô thiếu nữ ngẩng đầu mỉm cười, đặt tay vào bàn tay chàng trai và nói “được thôi”.
Chỉ chớp mắt, hình ảnh ấy tan biến như bọt nước.
Tất cả… đều đã không thể quay lại.
…
Một tháng sau tôi trở lại thành phố C.
Mùa đông ở Thanh Thành đến khá sớm, để rồi khi đặt chân lại thành phố C, tôi hiếm hoi thấy nó còn ấm áp.
“Em làm gì mà lâu thế?” – sắc mặt Tư Niên không hề dễ coi.
Tôi lười biếng ngáp một cái, liếc anh rồi thản nhiên đi vào.
“Sao hả? Ly hôn còn mang cả tình nhân đi cùng, bên này ký xong thì bên kia kết hôn luôn chắc?”
Nhìn thấy Kiều Tâm đứng nép phía sau anh, nhìn bộ dáng lấm lét ấy tôi liền ngứa mắt, lời nói cũng chẳng buồn nể nang.
“Em nói chuyện cho đàng hoàng chút đi. Kiều Tâm hôm nay không khỏe, tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Tôi chà chà đôi bàn tay lạnh, lòng càng thêm khó chịu:
“Ồ, thế thì hay quá, anh đưa cô ta đi khám trước đi. Tôi không gấp, chờ chút cũng được.”
Tư Niên bước tới định kéo tôi:
“Đi nhanh lên, đừng kiếm chuyện.”
Tôi bướng bỉnh đứng im:
“Anh còn muốn cưỡng ép tôi? Giữa thanh thiên bạch nhật, anh không thấy mất mặt sao?”
Kiều Tâm lại rơi nước mắt sau lưng anh, lí nhí:
“Đừng cãi nhau… đừng cãi nhau…”
Ngực tôi bỗng nghẹn lại:
“Tư Niên, nếu anh không hành hạ tôi đến mức này, thì tôi đã sớm đi ký cái giấy đó rồi.”