Tự Thủy Niên Hoa

Chương 10



Chương 10:

 

Nói gì nữa đây?

 

Khi yêu thì đã nói đủ lời ngọt ngào.

 

Khi không được yêu thì đã nói hết những lời níu kéo.

 

Khi lòng c.h.ế.t lặng thì đã buông ra từng câu lạnh lùng cay nghiệt nhất.

 

Tôi còn có gì để nói với anh ấy nữa chứ?

 

Cả đời này, những điều nên nói, tôi sớm đã nói hết rồi.

 

Thì ra đến cuối con đường, chúng tôi lại không còn lời nào để nói.

 

“A Bảo.” – Tôi vẫn cong khóe môi, cười với cô.

 

“Hôm nay trời nắng.”

 

Là ngày nắng tôi yêu thích nhất, là ngày nắng ấm áp.

 

Trên con đường Hoàng Tuyền, tôi cũng sẽ không thấy lạnh nữa.

 

“Thủy Họa!” – Có tiếng người gào khản cả cổ chạy về phía tôi. Tôi ngẩng đầu, giống như thấy Tư Niên đang ôm một bó hồng phấn, loạng choạng lao tới, như dồn hết sức lực cuối cùng.

 

Trong thoáng chốc, tôi lại như thấy mùa xuân năm nào.

 

Chàng thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh, thở hổn hển chạy đến, trong tay ôm bó hoa dại vừa vội vã hái ven đường.

 

Khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào tôi, nói:

 

“Thủy Họa, em… em có thể làm bạn gái anh không? Anh hứa! Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em!”

 

Tôi chỉ mỉm cười, nhận lấy hoa, nói:

 

“Được thôi. Nhưng đã hứa thì không được thất hứa nhé!”

 

Tư Niên, anh không được… thất hứa đâu.

 

Nhưng anh đã thất hứa.

 

Giọt nước mắt đã nói sẽ không rơi nữa, cuối cùng vẫn chảy xuống từ khóe mắt.

 

Xuân về với đất trời, còn tôi vĩnh viễn ngủ say.

 

Ngoại truyện – Tư Niên

 

“Em không muốn gặp anh, phải không?”

 

Bia mộ không trả lời, chỉ có bức ảnh mỉm cười, mà tôi lại nhớ cái dáng vẻ cô ấy lúc còn sống đứng trước mặt mắng c.h.ử.i tôi biết bao.

 

Cho dù… chỉ là cầm gậy đập tan nát cả nhà cũng được.

 

Đáng tiếc, không thể nữa.

 

“Em thật nhẫn tâm, một lời cũng không để lại cho anh.”

 

Lần cuối cũng không cho tôi gặp, chỉ để sẵn một mảnh đất cô ấy đã tự mua từ trước.

 

“Y tá Tiểu Chu khóc t.h.ả.m lắm, cô ấy nói sẽ không bao giờ xem nốt hai tập cuối bộ phim kia nữa. Có ấy nói đã hứa sẽ cùng em xem mà.”

 

“Cô bé khóc đến sưng cả mắt.”

 

Tôi cầm lấy bó hoa hồng thật lớn, nói:

 

“Tiền em đưa cho cô ấy, cô ấy đều đem đi quyên góp hết rồi. Con mắt em nhìn người trước nay vẫn chuẩn, Tiểu Chu đúng là đứa trẻ tốt. Cô ấy bảo vốn là làm nghề cứu người, nên số tiền ấy phải đến tay những người cần hơn.”

 

Ngoài yêu tôi, thì em luôn nhìn người thật chuẩn.

 

“Đồng Niệm đã chia tay Từ Vọng. Từ Vọng cũng chẳng cưới ai, chỉ ngày ngày đứng trước tiệm nhỏ cô ấy mở, nhưng Đồng Niệm không ra gặp.”

 

Tôi nghĩ, chắc chắn là Thủy Họa đã nói gì với Đồng Niệm, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ nói cho tôi biết.

 

“Thủy Họa, sao em không một lần nào đến trong giấc mơ của anh?”

 

Tôi vẫn đưa tay chạm vào bức ảnh lạnh lẽo của cô, thở dài:

 

“Cũng phải thôi, em chắc đang giận anh.”

 

Tôi mở một chai rượu, lẩm bẩm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thủy Họa, anh cũng luôn trách chính mình.”

 

“Ban đầu chỉ là thấy mới lạ. Nhưng sao càng đi, càng không thể quay về nữa?”

 

“Thủy Họa, anh chưa bao giờ muốn ly hôn. Em chắc chắn không tin, nhưng anh không muốn. Anh cứ nghĩ…”

 

Nghĩ rằng em sẽ mãi chẳng bao giờ rời đi.

 

Nghĩ rằng em vẫn luôn ở phía sau, chỉ cần anh quay đầu là sẽ thấy em. Sao em lại đi được chứ?

 

Là anh tham lam.

 

“Thủy Họa, em nói gì anh cũng không tin. Nhưng không sao, nếu em không chịu đến gặp anh, thì anh sẽ đến gặp em. Bởi điều ước của anh…”

 

“…là được cùng em có một gia đình.”

 

“Thủy Họa, em đi rồi, anh thật sự không còn ai khác nữa.”

 

“Em chắc chắn nghĩ anh thật nực cười. Anh cũng thấy mình thật nực cười. Đi đến tận hôm nay mới hiểu rõ, rốt cuộc mình muốn gì.”

 

“Em chắc đoán là Đồng Niệm nói cho anh biết em ở đâu đúng không? Không phải, là anh tự đi tìm em đấy.”

 

“Thủy Họa, là anh tìm em. Anh tìm em suốt rất lâu, ở nhà không thấy, ở công ty không có, anh hoảng loạn lắm, anh không tìm thấy em.”

 

“Sau này, anh tìm được rồi… nhưng em lại nằm trong bệnh viện.”

 

“Anh thà em lừa anh, mắng anh, đ.á.n.h anh… cũng không muốn em thật sự bệnh nặng thế này.”

 

Tôi lau đi nước mắt:

 

“Em nhất định lại đang mắng anh mèo khóc chuột, giả nhân giả nghĩa đúng không?.”

 

Tôi nghĩ rồi nói:

 

“Ngôi nhà của chúng ta, anh đã mua lại rồi. Đó là nơi chứa ký ức của chúng ta, sao có thể bán cho người khác được.”

 

“Cửa tiệm sau phố đấy, anh cũng sang lại rồi. Đó là chỗ em thích nhất, sau này… để anh làm chủ.”

 

“Em chắc chắn sẽ mắng anh. Không sao, anh nằm mơ cũng mong được em mắng.”

 

Đột nhiên nhớ ra trong túi còn có hộp bánh Đồng Niệm làm, tôi vội lấy ra bày lên:

 

“Đồng Niệm nhất định bảo anh phải đưa cái này cho em. Suýt nữa anh quên. Cô ấy nói đây là phần bánh đầu tiên cô ấy tự làm, đã hẹn là phải tặng em. Em nếm thử đi, nếu không ngon, thì vào giấc mơ mắng cô ấy nhé.”

 

“Thủy Họa, anh nhớ em lắm. Em cũng hãy đến trong mơ của anh, được không?”

 

Tôi lấy tay che mắt, nghĩ: em ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.

 

Thôi, vậy thì để anh đi tìm em vậy.

 



 

Đồng Niệm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chôn tro cốt của Tư Niên bên cạnh Lâm Thủy Họa.

 

“Trời lạnh rồi, về sớm đi.” – Từ Vọng cầm ô, khẽ nói bên cạnh cô.

 

“Không ngờ… Tư Niên lại chọn cách đi tìm Thủy Họa.”

 

Ánh mắt Từ Vọng thoáng u tối:

 

“Ký ức quá nặng, anh ta không buông bỏ được.”

 

“Vậy tại sao… ngay từ đầu lại phải làm như thế?”

 

Từ Vọng cúi đầu:

 

“Vì không nhìn rõ.”

 

Đồng Niệm khép chặt áo khoác, quay người bước đi.

 

“Để anh đưa em về tiệm.”

 

Đồng Niệm chỉ vào bóng người đang đứng dưới gốc cây:

 

“Không cần đâu, chồng tôi đang đợi. Anh về sớm đi, trời lạnh.”

 

Ký ức quá nặng, ai có thể thật sự buông bỏ?

 

Nếu đã không nhìn rõ, thì mọi thứ định sẵn phải bỏ lỡ rồi.

 

HOÀN.