Chương 9:
“Vậy em thấy anh xấu chỗ nào? Anh đi chỉnh lại một chút.”
Tôi lắc đầu:
“Đừng đi, chỉnh thế nào cũng không quay lại được tuổi mười tám trong một đêm đâu.”
Tôi nói, tôi vẫn thích chàng trai sạch sẽ, tươi tắn ngày ấy.
Tư Niên gượng gạo mỉm cười, nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi.
“Tư Niên, anh không còn thích tôi nữa, có phải vì tôi cũng không còn là mười tám tuổi không?”
Tôi thật sự tò mò, nhưng Tư Niên không đáp, chỉ quay lưng lại, nức nở, bờ vai run lẩy bẩy, khóc rất lâu như sắp ngất đi.
Đêm đó, anh nắm dây truyền dịch, khẽ chạm vào má tôi, nói:
“Thủy Họa lúc nào cũng xinh, xinh nhất.”
Đồ lừa đảo, thế sao còn yêu người khác.
Tôi mặc kệ, quay lưng ngủ.
Sau lần thứ n thỉnh cầu y tá Tiểu Chu cho thêm t.h.u.ố.c giảm đau thì sau một trận tuyết lớn thời tiết cuối cùng cũng ấm lên được một chút.
Đồng Niệm xách trái cây vào thăm, tôi hỏi:
“Có thể đưa tôi ra ngoài dạo một chút không, trời có vẻ đẹp lắm.”
Cô nhìn quanh:
“Tư Niên đâu rồi?”
Tôi nói:
“Đi mua hoa rồi.”
Đồng Niệm cười, vẫn khoác thêm áo dày cho tôi, đẩy xe lăn ra ngoài.
Đi ngang trạm y tá, tôi thấy y tá Tiểu Chu liền cười vẫy tay với cô, mà cô lại cúi đầu rơi lệ.
Tôi nhờ Đồng Niệm đi lấy cho tôi chiếc áo khác, còn mình đứng đợi.
“Phim truyền hình còn chưa xem xong đấy!” Y tá Tiểu Chu đỏ mắt nói.
Tôi cười:
“Có 300 tập thôi! Tôi đã cùng em xem đến tập 298 rồi!”
“Vẫn còn hai tập mà!”
Ý cô đang nói, muốn tôi tiếp tục sống.
“Còn hai tập, em tự xem đi, nhất định phải xem hết nhé.”
ý tôi đang nói, tôi sẽ đi đến một thế giới khác.
Tôi đại khái hiểu rồi, đây là cái mà người ta thường gọi… hồi quang phản chiếu.
Y tá Tiểu Chu còn muốn nói gì nữa, tôi xua tay:
“Y tá Tiểu Chu, em nhất định phải thật vui vẻ nhé.”
Một đứa trẻ tốt bụng như thế, nhất định phải sống thật tốt quãng đời còn lại.
Đồng Niệm đẩy tôi xuống lầu, tôi bảo cô dừng ở một khoảng đầy nắng ấm.
Nắng đầu xuân thật ấm, tôi lười biếng hỏi:
“Đồng Niệm, cậu nói cho Tư Niên biết tôi ở đây rồi à?”
Đồng Niệm khựng lại, cúi xuống hỏi tôi:
“Có muốn uống chút nước không?”
Tôi cười:
“Không sao đâu, không sao đâu.”
“Từ Vọng sắp kết hôn rồi nhỉ.”
Lần này cô không im lặng nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừ.”
“Tâm trạng cậu thế nào?”
Ánh mắt cô nhìn thật xa, giọng nói như bị gió thổi đến:
“Tớ không biết.”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“A Bảo.” – Tôi bỗng gọi khẽ bằng tên thân mật của cô.
Đồng Niệm giật mình cứng người, hốc mắt đỏ hoe.
“A Bảo, cậu còn nhớ không, hồi đi học chúng ta từng có ước mơ gì?”
Đồng Niệm khẽ cong khóe môi, nghĩ một lát rồi nói:
“Muốn làm thợ làm bánh. Hồi đó chúng ta thích ăn ngọt, hy vọng có thể làm ra món ngon nhất, để ai ăn cũng đều thấy vui vẻ.”
Thật đơn giản biết bao, một mong ước rất giản đơn.
Đồng Niệm lớn lên trong cảnh mẹ đơn thân nuôi nấng, những người giống nhau thường dễ tìm hơi ấm của nhau, chúng tôi đã từng cố gắng tiến gần nhau với tới hơi ấm của mình.
Đêm tuyết lạnh rồi sẽ bị ánh nắng xua tan, còn Tư Niên chính là chùm sáng rực rỡ nhất trong đời tôi.
“Thủy Họa! Thủy Họa! Thủy Họa!”
Tôi quay đầu, thấy Tư Niên ôm cả bó hồng phấn đứng ngoài cửa sổ gọi tên tôi, dáng vẻ vô cùng vội vã, nửa người thò ra ngoài khung cửa. Tôi nhìn anh từ xa, nghĩ: thế là đủ rồi, chỉ cần khoảnh khắc này là đủ.
“Chúng ta về thôi nhé?” – Đồng Niệm khẽ định đẩy xe tôi đi.
Tôi đưa tay chặn lại, nhếch môi cười xấu xa:
“A Bảo, đây là hình phạt vì cậu đã lén báo cho Tư Niên biết tôi ở đâu.”
Tôi muốn chính cậu là người đưa tôi đi.
Nước mắt Đồng Niệm lã chã rơi, tôi giơ tay lau đi cho cô.
“A Bảo, cậu xem, nếu nói tôi muốn thấy nhất điều gì, thì chính là cảnh tượng này. Anh ấy quan tâm tôi, chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi, tìm không thấy tôi thì cuống quýt đến toát mồ hôi.”
“Từ lần đầu tiên gặp Tư Niên đến nay, vừa đúng nửa cuộc đời tôi.” – Tôi ngả người ra sau cho thoải mái hơn.
Nửa đời người, dài đằng đẵng.
“Những điều tốt đẹp nhất, tàn nhẫn nhất, chân tình nhất, lời độc ác nhất, cảm xúc khó buông bỏ nhất… tất cả đều đến từ anh ấy.”
Tôi khép mắt lại, giọng nghẹn ngào:
“A Bảo, sao chúng ta lại… đều gục ngã trước đàn ông thế này?”
Ước mơ ban đầu, khát vọng giản đơn, niềm vui dễ dàng nhất sao lại quên hết rồi?
“A Bảo.” – Tôi vươn tay nắm lấy cổ tay cô, thì thầm:
“Tôi luôn cũng hy vọng chúng ta sống trong thế giới cổ tích, nếu gặp khó khăn thì sẽ có người đến cứu. Nhưng mà… không được đâu, A Bảo, không thể đâu…”
Nước mắt tôi rơi xuống lòng bàn tay, vỡ tung thành từng giọt:
“A Bảo, ai có thể cứu chúng ta đây?”
“Chỉ có chính chúng ta… mới có thể cứu mình thôi.”
“A Bảo, hy vọng cậu hạnh phúc. Vốn dĩ… vốn dĩ cậu chính là người xứng đáng có hạnh phúc nhất!”
Chúng ta vốn dĩ nên được hạnh phúc.
Môi Đồng Niệm run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống bàn tay tôi, cô nghẹn ngào:
“Thủy Họa… đừng đi… Thủy Họa… đừng đi!”
Chúng tôi đã quen làm người lớn, hiếm khi thốt ra những lời trẻ con như thế. Nhưng trước ranh giới sống c.h.ế.t, tất cả đều có thể tha thứ.
Tôi nhìn cô khóc, nhưng đã chẳng còn sức để lau đi.
“A Bảo, cậu hãy làm điều mình thật sự mong muốn nhé. Bất kể là gì, kể cả là tiếp tục ở bên Từ Vọng, dù có giữ lấy một đoạn tình yêu không kết quả cũng được.”
“Chỉ cần cậu… vui vẻ.”
Thay tôi mà sống vui vẻ.
“Thủy Họa, Thủy Họa tỉnh lại đi, có lời nào muốn nói với Tư Niên không…” – Đồng Niệm vừa khóc vừa run rẩy bên tai tôi.
Ý thức tôi dần mơ hồ, linh hồn như bị rút cạn. Tôi chỉ có thể gượng gạo lắc đầu.