Tứ Trùng Miên

Chương 114: Tôi cũng cần thỉnh giáo một người nữa mới được



Lục Nam Thâm lội nước, đi tới phía trước tảng kỳ thạch để quan sát thật kỹ, theo sau có Niên Bách Tiêu, anh ấy cũng mượn ánh sáng trong vườn hoa để quan sát nó.

Anh ấy đang định hỏi Lục Nam Thâm có chuyện gì thì bỗng dưng cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

Anh ấy quan sát kỹ lại, rồi đưa tay ra sờ mới phát hiện vấn đề. Anh ấy kinh ngạc: "Chẳng phải đài phun nước chỉ vừa mới ngừng chảy không bao lâu sao?"

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, quét mắt nhìn một lượt tảng kỳ thạch.

Niên Bách Tiêu chỉ tay vào nó, ra hiệu cho anh. Lục Nam Thâm đã phát hiện ra từ lâu, thế nên không bất ngờ như Niên Bách Tiêu. "Đúng là rất kỳ lạ, bây giờ khí hậu không quá khô nóng, về lý mà nói, kỳ thạch không nên khô cong như thế này."

"Đúng vậy." Niên Bách Tiêu lại sờ mó lung tung: "Phần mặt trơn trượt có khô thì cũng là chuyện bình thường, nhưng phần nếp gấp cũng không có một chút nước nào."

Anh ấy tỏ ra rất sửng sốt, qua ngữ khí chứ không phải câu từ.

Lục Nam Thâm hiểu ý của anh ấy.

Sự kỳ lạ của kỳ thạch nằm ở hình dạng của nó, nó không phải là một tảng đá lớn trơn nhẵn mà có hình thù rất đặc biệt, có đường vân, tạo hình cũng khác đá thường, nếp gấp trên tảng đá cũng nhiều. Bình thường nước róc rách chảy qua, nước chảy vào các nếp gấp của đá trông sẽ rất đẹp, một khi nước ngừng, thì ở đó đáng lẽ cũng phải có nước hoặc nước đọng chứ.

Nhưng tảng kỳ thạch ở trước mặt đây ngoài phần chìm trong nước ra thì phần hở ra ngoài không khí lại hoàn toàn khô cong, khiến Lục Nam Thâm nhớ tới Yardang trên sa mạc hoang vu, gió cát ngàn năm đã đeo gọt chúng thành đủ các loại hình thù, bề ngoài khô khốc thô kệch, kiêu ngạo đứng sừng sững một mình.

Nó không nên nằm ở nơi này.

Lục Nam Thâm quay đầu hỏi bố Vân Vân liệu ông có biết thành phần cụ thể của tảng kỳ thạch này không. Bố Vân Vân tỏ ý không rõ.

"Chỉ là một tảng đá thôi mà?" Bố Vân Vân cũng ngẩn ra.

Đá lẽ nào còn phân chất liệu ư?

Nó mà là một miếng ngọc có khi còn có giá trị lớn.

Thấy vẻ chẳng biết gì hết của bố Vân Vân, Lục Nam Thâm cũng tạm thời bỏ qua, dồn sự tập trung vào việc kiểm tra và sàng lọc. Anh đi vòng quanh tảng đá một lượt, sắc mặt rất bình thản. Niên Bách Tiêu theo sau anh, cũng không biết anh đã phát hiện ra điều gì, nên không lên tiếng quấy rầy.

Cứ như vậy, Lục Nam Thâm lại dừng chân trước tảng kỳ thạch, yêu cầu bố Vân Vân mở đài phun nước lên. Bố Vân Vân bèn gọi điện cho người bảo mẫu, điều khiển từ xa.

Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm rút ra bên cạnh bồn nươc, đài phun nước được bật lên ngay sau đó. Bố Vân Vân còn cất công bật cả đèn ở phía này, như vậy mọi tình hình trên tảng kỳ thạch đều sẽ được quan sát rõ ràng.

Dòng nước bị nếp gấp của đá phân tách thành từng dòng, róc rách chảy xuống, đẹp mắt thì khỏi phải bàn, một người không biết ngắm đá như Niên Bách Tiêu còn cảm thấy đẹp.

Nhưng Lục Nam Thâm thì không quan tâm đến chuyện có hắt sáng hay không hắt sáng, anh không nhìn bằng mắt. Thế nên cho dù ánh đèn bên trên tảng đá có hoành tráng đến mấy cũng không thu hút được anh. Anh tập trung chủ yếu xuống dưới dòng nước, thấy anh dừng lại ở một chỗ, không di chuyển nữa.

Lắng nghe một lúc, Lục Nam Thâm lại đề nghị tắt vòi phun nước.

Bố Vân Vân khẩn trương làm theo.

Sau khi tắt vòi phun nước, Lục Nam Thâm đi tới bên cạnh tảng kỳ thạch, đứng tại một vị trí, lắng nghe. Niên Bách Tiêu gọi một tiếng: "Cậu nhìn kỳ."

Lục Nam Thâm nhìn lên theo hướng mà anh ấy chỉ, chợt thấy những dòng nước còn đang chảy trên tảng kỳ thạch khô một cách nhanh chóng, thậm chí vệt nước cũng biến mất hoàn toàn, bốc hơi nhanh như nước dưới nắng gắt vậy.

Anh đưa tay chạm lên tảng kỳ thạch, bên dưới lòng bàn tay lạnh toát, khô kiệt.

Việc này cũng thật thần kỳ.

Khi hỏi bố Vân Vân, ông hoàn toàn chưa bao giờ để ý tới hiện tượng này. Một, nó chỉ là một tảng đá phong thủy, dùng để trấn yểm phong thủy, bình thường đặt ở đó cùng lắm chỉ có tác dụng thưởng thức; Hai, việc tắt vòi phun nước dạo gần đây mới làm, hơn nữa còn làm vào buổi tối, có ai rảnh rỗi nửa đêm ra ngắm hòn non bộ không.

Bố Vân Vân căng thẳng, vội hỏi Lục Nam Thâm tảng kỳ thạch này có vấn đề gì sao. Lục Nam Thâm tạm thời cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo ông thông báo cho người giúp việc bật vòi lên, rồi lại tắt đi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần.

Thế rồi Lục Nam Thâm hỏi Niên Bách Tiêu: "Có ngửi thấy mùi gì không?"

Nghe anh hỏi như vậy, Niên Bách Tiêu mới cố gắng ngửi thật kỹ, nói: "Thì là mùi hơi nước thôi, ngoài ra không còn mùi gì khác, hoặc là..."

Anh ấy ngẫm nghĩ một chút: "Mùi hoa cỏ xung quanh?"

Lục Nam Thâm có chút trầm tư.

Sau khi trở vào nhà, Lục Nam Thâm muốn bố Vân Vân cho mình xem bản đồ kết cấu cơ quan kiểm soát dòng nước bên dưới tảng kỳ thạch. May mà ông có lưu giữ nên lệnh cho người giúp việc vào kho dụng cụ để lấy.

Bản đồ được làm hết sức chuyên nghiệp, cấu tạo cơ quan và số liệu đều ghi rất rõ ràng. Niên Bách Tiêu cùng nhìn với Lục Nam Thâm một lúc lâu: "Trông không phức tạp nhỉ, có bí ẩn gì không?"

"Cơ quan lắp đặt kiểu này dần dà sẽ làm hao mòn tảng đá." Ngón tay dài của Lục Nam Thâm chỉ vào một điểm trên đó.

"Có hao mòn?" Niên Bách Tiêu ngập ngừng, sau đó nhớ tới dáng vẻ quan sát của Lục Nam Thâm ban nãy, anh ấy lập tức hiểu ra mấu chốt: "Ý của cậu là có hao mòn đối với thành phần của kỳ thạch?"

"Đúng vậy."

Bố Vân Vân sốt ruột vô cùng, nhưng đầu óc vẫn theo kịp họ. "Chính tảng kỳ thạch đó có vấn đề ư? Như ý cậu nói, kỳ thạch có bức xạ? Có thể ảnh hưởng tới con người?"

Anh ấy nghĩ bụng, chỉ là một tảng đá thôi mà? Có phải quặng hay thiên thạch gì đó đâu?

"Kỳ thạch có vấn đề, liên quan đến thành phần, còn việc do bức xạ hay thông qua các kênh khác thì cần tiến hành kiểm tra sâu hơn." Lục Nam Thâm nói.

Niên Bách Tiêu quả thật không hiểu: "Sao có thể ảnh hưởng mang tính chọn lọc chứ?"

"Nguyên lý giống còi uống máu." Lục Nam Thâm nói nhẹ tênh: "Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm hiểu thành phần kỳ thạch."

"Còn phải làm giám định ư?" Bố Vân Vân cảm thấy việc đó không cần thiết: "Nếu nguyên nhân từ nó mà ra, thì khiêng nó bỏ đi là xong."

"Có khiêng nó đi cũng không giải quyết được tận gốc vấn đề, vì sao tự nhiên đặt nó ở đây?" Lục Nam Thâm nói trúng chỗ hiểm.

Bố Vân Vân đập tay vào đầu: Phải rồi, chính vì biệt thự có vấn đề nên mới đặt kỳ thạch ở đó.

"Kết quả giám định cũng không thể có ngay lập tức phải không." Bố Vân Vân lo lắng vô cùng, tình hình hiện tại của Vân Vân khiến người ta không ngồi yên được.

Niên Bách Tiêu nói: "Dù sao cũng đã có phương hướng, chẳng qua là đợi kết quả thôi."

Lục Nam Thâm trầm tư giây lát, nói nhẹ nhàng: "Thực hiện song song hai việc đi, tôi cũng cần thỉnh giáo một người nữa mới được."

***

Sau khi trời sáng, cả căn biệt thự trở nên yên tĩnh hẳn.

Bố mẹ vẫn luân phiên trông chừng Vân Vân, Niên Bách Tiêu thì được nhận một nhiệm vụ "vinh quang", coi chừng Đại Ương.

Niên Bách Tiêu hỏi: "Đại ca à, lỡ như tôi chợp mắt thì sao?"

"Có tiếng động là tôi nghe được." Lục Nam Thâm cho anh ấy chỉ dẫn cụ thể: "Chỉ cần anh ta dám chạy ra ngoài, cậu đấm chết cho tôi."

Niên Bách Tiêu chung quy vẫn cảm thấy suy nghĩ của Lục Nam Thâm quá bạo lực, thế nên chẳng biết kiếm được ở đâu sợi dây thừng, nhanh lẹ trói Đại Ương lại như một cái bánh tét, sau đó tốt bụng di chuyển anh ta lên sô pha, một đầu kia của sợi dây buộc vào tay ghế.

Anh ấy vỗ ngực Đại Ương và nói: "Tôi cũng hết cách rồi, anh ngồi ngoan đi thì sẽ không phải chịu khổ."

Lục Nam Thâm ở lại trong phòng Hàng Tư.

Cô ngủ rất yên ổn và bình thường, không còn muốn giơ dao một cách ác ý như ban nãy.

Lục Nam Thâm kéo ghế ngồi bên giường trông cô, không cảm thấy buồn ngủ và cũng không định ngủ. Anh ngắm nhìn Hàng Tư đang say giấc, nhớ tới hành động cuối cùng của cô trước khi ngất, trái tim như nghẹn lại.

Lại nghẹn muốn chết.