Tứ Trùng Miên

Chương 115: Khung xương tuyệt vời



Lục Nam Thâm từng có một số suy đoán về mối quan hệ giữa Hàng Tư và Kiều Uyên, ý anh muốn nói là, quan hệ cụ thể.

Dù sao họ cũng đã ở cùng nhau một thời gian rất dài, không cần biết Hàng Tư tình nguyện hay không, một người đàn ông nếu muốn cưỡng ép một cô gái thì có rất nhiều cách, nói chi tới một kẻ có địa vị như Kiều Uyên.

Chẳng có gì phải suy nghĩ quá nhiều, Lục Nam Thâm cũng không nghĩ mình là người có tư tưởng quá cổ hủ, tuy rằng bản thân anh không phải là một người thích lãng phí thời gian vào các mối quan hệ nam nữ.

Vậy mà hôm nay, khi Hàng Tư nước mắt lưng tròng cầu xin anh, rồi lại vì hèn mọn cầu xin không thành mà buộc phải cúi đầu hôn anh, khoảnh khắc đó anh muốn gi.ết ch.ết Kiều Uyên.

Lục Nam Thâm đăm chiêu nhìn Hàng Tư.

Ở em, rốt cuộc còn bí mật gì nữa?

***

Tờ mờ sáng, sương còn chưa tan hết.

Trời đã vào thu rồi, sáng sớm hay tối muộn sẽ hơi mát lạnh hơn một chút.

Trời vừa sáng, đài phun nước của biệt thự đã tự động khởi động. Người giúp việc dậy rất sớm, làm việc rất rón rén nhẹ nhàng.

Hàng Tư cũng chỉ dậy ngay sau người giúp việc một chút, cô chào bà ấy. Trong ánh mắt người giúp việc nhìn cô có thêm chút dò xét nhưng chung quy bà ấy vẫn giữ phép lịch sự, còn rót cho Hàng Tư một cốc nước.

Cô đón lấy, uống ừng ực mấy hơi hết sạch, cảm ơn người giúp việc rồi đi ra vườn.

Cô có để ý tới ánh mắt của bà ấy, tuy có một vài đoạn ký ức bị ngắt quãng, nhưng chính vì bị ngắt quãng như vậy nên cô ý thức được cô ta tối qua mình lại có vấn đề.

Bản thân cô còn gặp chuyện thì khỏi nghĩ cũng biết Vân Vân không thể bình yên, vì cô vẫn còn mơ hồ nhớ được cảnh Lục Nam Thâm co cẳng chạy thẳng vào phòng Vân Vân.

Đó có lẽ là cảnh tượng cuối cùng cô còn nhớ được.

Kỳ thạch rất hoành tráng, đặc biệt là sau khi có nước chảy qua. Khiến Hàng Tư chợt nghĩ tới câu nói "Hàn tuyền tầm, kỷ phong kỳ thạch"*.

*Cả câu: Trúc thúy âm sâm, hàn tuyền tầm, kỷ phong kỳ thạch – Tạm dịch: Những hàng tre xanh mướt trong rừng sâu, suốt nước lạnh chảy qua mấy tảng đá kỳ lạ. Một câu thơ của nhà thơ Chu Quách Nho đời Tống.

Có điều tảng đá này...

Hàng Tư đang nhìn mê mải thì bất giác ở đằng sau có tiếng bước chân sát lại gần.

Nhưng thật ra tiếng bước chân này rất nhẹ.

Một đôi giày vải đế bằng màu be, hai bên có những hoa văn thêu hình những đám mây lành tinh xảo, bước đi trên những thảm cỏ ngoài vườn hoa, bước chân thong dong chậm rãi. Dưới mắt cá chân là vạt váy trắng be, hướng lên trên là một chiếc áo dài.

Ánh nắng mai hơi yếu ớt hắt xuống cơ thể người vừa tới, làm người đó như đứng giữa một quầng ánh sáng. Mái tóc dài đen tuyền đung đưa theo từng nhịp bước chân, làm tôn lên những đường nét xinh đẹp trên gương mặt, thêm một chút dịu dàng, nữ tính.

Thấy Hàng Tư đang cúi rạp người bên cạnh đài phun nước nhìn xuống dòng nước, cô gái cảm thấy hết sức tò mò, cũng bắt chước dáng điệu của cô, rồi hỏi một câu: "Trong nước có gì à?"

Hàng Tư đang tập trung nghiên cứu đài phun nước và kỳ thạch, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện gương mặt một cô gái in lên dòng nước, tổng thể trắng sáng, bên tai lại vọng tới một câu hỏi như vậy.

Cô giật mình, quay đầu lại nhìn.

Phản ứng đầu tiên là một người con gái thật tuấn tú.

Đây là suy nghĩ đơn thuần nhất, khiến Hàng Tư cảm thấy dùng từ "người con gái" để hình dung về người trước mặt sẽ chuẩn xác hơn là "người phụ nữ".

Một chiếc áo sơ mi trắng được đổi sang dáng thắt ở lưng, làm tôn lên sự khí khái anh hùng của người con gái này. Nhưng khí chất ấy không chỉ tới từ trang phục, phần nhiều là tới từ đôi mày, đôi mắt sáng, hàm răng trắng và đôi môi đỏ. Rõ ràng là những đường nét rất dịu dàng nhưng do đôi mày đó, sống mũi cao thẳng đó và ngũ quan sắc nét đó mà có thêm sự khí khái.

Hàng Tư cảm thán, thật ra cô cũng gặp nhiều cô gái ăn vận có phần nam tính rồi, thậm chí là nhiều cô gái thích mặc kiểu tomboy, nhưng đều không bằng người trước mặt.

Cô ấy không mặc vest, không cố tình ăn mặc giống nam giới mà lả lướt một bộ áo dài nhưng vẫn có thể hòa trộn giữa sự dịu dàng và sự khí khái, khiến người ta không thể dời mắt.

Tuy rằng ban nãy Hàng Tư bị giật mình nhưng suốt cả quá trình cô không kêu không hét, vẫn hết sức bình tĩnh. Thấy cô gái kia cùng quan sát mình với vẻ tò mò, cô bèn hỏi cô ấy là ai.

Cô gái đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi là viện trợ do Lục Nam Thâm gọi tới."

Hàng Tư "ồ" lên một tiếng, đánh mắt nhìn về phía lối vào vườn hoa: "Chị cứ vào đây như vậy sao?"

Cô gái nói: "Cửa biệt thự mở hé, tôi gọi lại chẳng ai đáp lời, tôi nghĩ rằng cứ đường hoàng đi vào mới xứng với một biệt thự mở rộng cửa chứ."

Hàng Tư ngẫm nghĩ: "Kể cũng phải."

Cô gái nãy giờ vẫn nhìn cô chăm chú: "Cô đây là?"

"Bạn của Lục Nam Thâm." Hàng Tư giới thiệu ngắn gọn.

Cô gái kia cũng "ồ" lên giống như cô vậy và cũng chẳng quá bất ngờ. "Thế nên nãy giờ cô đang quan sát gì vậy?"

Hàng Tư hất hàm: "Xem xem dưới nước có vấn đề gì."

Cô gái bật cười: "Vấn đề cũng có thể ở trên bờ mà."

"Trên bờ?" Hàng Tư hồ nghi, đăm chiêu giây lát rồi hướng ánh mắt về phía thảm thực vật bên cạnh đài phun nước, sau đó nhìn qua cô gái.

Cô gái mỉm cười, nhưng chỉ nói thản nhiên: "Lục Nam Thâm đâu? Nó chưa dậy à? Hiếm có quá nhỉ."

***

Lục Nam Thâm ngồi bật dậy.

Chất giọng hờ hững, lười biếng đó vẫn còn văng vẳng bên tai anh...

Nó chưa dậy à? Hiếm có quá nhỉ.

Anh giật mình, bấy giờ mới phát hiện thì ra mình đã ngủ quên trên sô pha, hơn nữa... Anh nhìn về phía giường, sửng sốt: Hàng Tư dậy lúc nào mà anh hoàn toàn không nghe thấy.

Phải, hiếm có thật.

***

"Đây là chị dâu của tôi, Tưởng Ly, chị ấy là người tôi mời tới đây giúp đỡ."

Trong phòng khách, Lục Nam Thâm giới thiệu Tưởng Ly cho bố mẹ Vân Vân biết.

So với cái tên Hạ Trú, anh thích gọi cô ấy là Tưởng Ly hơn, hơn nữa hôm nay cô ấy chính là Tưởng Ly.

Tưởng Ly ngồi đó, tách trà đặt bên tay. Đầu tiên cô ấy xin lỗi bố mẹ Vân Vân, nói sáng nay mình chưa thông báo gì đã tự tin xông vào nhà, quả thực hơi bất lịch sự, mong họ lượng thứ.

Bố mẹ Vân Vân dĩ nhiên không quá để ý tới chuyện này, bố Vân Vân nói: "Khu này hệ thống bảo an hoạt động tốt, thế nên chúng tôi cũng hay để mở cửa. Vả lại cô Tưởng tới đây vì chuyện của Vân Vân nhà tôi, chúng tôi cảm ơn còn không kịp nữa là."

Chủ yếu là, bình thường họ mở cửa cũng không có ai vào nhà. Các nhà hàng xóm ở đây đều tự hiểu sẽ không quấy rầy cuộc sống của nhau.

Lục Nam Thâm cảm thấy bố mẹ Vân Vân là người rất hiểu đạo lý, một tiếng "cô Tưởng" e rằng đã làm cô ấy ngọt lịm tim.

Tưởng Ly cũng khách khí, lại liên tục xin lỗi, tỏ ý vì quá mải chú tâm tới việc điều tra nghi vấn mà quên cả phép lịch sự.

Khi Lục Nam Thâm giới thiệu những người bạn bên cạnh cho Tưởng Ly, Niên Bách Tiêu tuy lịch sự chào hỏi nhưng lại như muốn ngồi cách xa cô ấy cả dặm.

Tuy anh ấy không theo nghiệp làm ăn, nhưng giới kinh doanh nguồn tin gần như thông suốt với nhau. Sao anh ấy không biết Tưởng Ly? Kể cả Lục Nam Thâm chưa kể.

Một người phụ nữ có thể giết người trong vô hình, đáng sợ chưa.

Khi giới thiệu tới Hàng Tư, ánh mắt Tưởng Ly sáng bừng lên, giống như đựng cả dòng sông ngân hà vậy. Lúc trước khi ở ngoài vườn cô ấy đã ngắm nhìn Hàng Tư không chút cả nể, bây giờ lại càng ngang nhiên hơn.

Hàng Tư cũng chẳng có gì phải thẹn thùng, mặc cho cô ấy ngắm nghía.

Tưởng Ly chân thành nói một câu: "Cô gái này có một khung xương tuyệt vời, một đôi mắt tuyệt đẹp."

Người ta hay nói người đẹp ở cốt cách chứ không phải bề ngoài, vậy mà cô gái trước mặt đây lại đẹp cả hai. Chính là vừa có cốt cách, vừa có diện mạo. Có sắc của phù dung nhưng lại có thanh lạnh của hoa sen, là một cô gái xinh xắn từ nhỏ hiếm gặp.

Hàng Tư mỉm cười: "Cảm ơn chị."

"Đừng khách sáo." Tưởng Ly đứng lên đi về phía cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hàng Tư: "Gái xinh ai gặp chẳng thích chứ."

"Chị dâu." Lục Nam Thâm vội vàng tiến lên, lặng lẽ kéo Hàng Tư ra sau lưng mình, cười nói: "Chúng ta ra vườn hoa xem thôi nhỉ."