Ánh mắt ghen tỵ là thứ khó có thể che giấu được, thế nên vào khoảnh khắc này mọi cảm xúc phức tạp trong ánh mắt Trần Kình đều bị Niên Bách Tiêu quan sát thấy hết. Anh đi tới trước mặt Phương Sênh, hỏi nhỏ cô, "Có chắc chắn không?"
Phương Sênh lấy làm lạ về phản ứng của anh, vừa điều chỉnh dây cung vừa nói, "Chỉ là một trò chơi thôi mà, thắng thua có quan trọng đến vậy không?"
Niên Bách Tiêu im bặt, thật ra anh muốn nói với cô rằng: Em đừng có thua mất anh đấy.
Thấy Phương Sênh điều chỉnh dây cung, Trần Kình thầm cười khẩy trong lòng, cũng biết ra vẻ lắm. Cô ta hỏi Phương Sênh, "Trước đây cô từng chơi rồi à? Nếu thật sự không biết cũng không sao đâu."
Phương Sênh lạnh nhạt đáp lại một câu, "Lâu lắm không chơi rồi." Nói rồi cô chống tên kéo cung.
Trần Kình thầm cười khẩy, lại còn lâu lắm không chơi rồi? Định phùng má giả làm thằng mập chắc. Cô ta thu tên lại, quan sát Phương Sênh, chỉ đợi cô bắn trượt, chưa biết chừng tên còn không chạm được tới bia ấy chứ. Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cô ta đã nghe thấy "xoẹt" một tiếng, một mũi tên bay ra từ bộ cung tên của Phương Sênh. Trần Kình cảm thấy mình còn không cần phải nhìn thành tích của cô, bắn trúng bia đã là khá lắm rồi.
Bỗng cô ta nghe thấy tiếng mọi người xung quanh trầm trồ hò reo. Trần Kình khó hiểu, quay đầu lại thì chợt sững người, mũi tên đó không những bắn trúng bia mà còn trúng vòng 10. Trần Kình thầm giật mình, sống lưng có phần lạnh toát, làm sao có thể? Đúng, chắc chắn là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Cô ta nói với Phương Sênh, "Cũng may mắn lắm."
Phương Sênh cười cười, "Tiếp tục chứ?"
"Đương nhiên." Trần Kình cảm thấy cô hỏi rất nực cười, không lẽ bắn trúng vòng 10 thì nghĩ là mình rất giỏi chắc.
Mũi thứ hai Trần Kình vẫn bắn trúng vòng số 9, phát huy rất ổn định. Khi Phương Sênh bắn mũi tên thứ hai, cô ta nghĩ đâu thể nào chó ngáp phải ruồi mãi, lại bắn trúng vòng số 10 được. Lần này Phương Sênh không chỉnh cung giống như lần đầu tiên nữa, thậm chí còn không cần mất thời gian nhắm chuẩn dài như Trần Kình ban nãy. Một tên bắn qua, lại là vòng số 10.
Trần Kình cảm thấy như có một tiếng nổ ầm vang trong đầu, tiếng vỗ tay và hò reo của những người còn lại trong phòng bắn cung gần như có thể lật tung mái nhà lên. So với họ, Phương Sênh khá bình tĩnh, sau khi ra hiệu cho mọi người yên lặng, cô quay đầu nói với Trần Kình, "Tôi thấy hay là thôi đi, cô không thắng được tôi đâu."
"Ăn nói ngông cuồng! Tôi mà lại không thắng được cô?" Thái độ của Trần Kình không khách khí chút nào, bắt đầu bắn mũi tên thứ ba.
Nhưng đến mũi tên này thì cô ta không còn ổn định một chút nào, có lẽ vì hai mũi tên trước đều đã thua Phương Sênh, cũng có thể vì câu nói "Cô không thắng nổi tôi đâu" của Phương Sênh, tóm lại, mũi tên thứ ba cô ta bắn trúng vòng số 8.
Thấy sắc mặt Trần Kình rất khó coi, Phương Sênh giơ tên lên, cười cười, "Đừng tính toán quá. Cô thấy đấy, màn cá cược của chúng ta chỉ như trò trẻ con thôi, nếu thật sự muốn cược, há chẳng phải cô sẽ thua rất thảm sao?"
Trần Kình cất giọng lạnh lùng, "Khi nào thắng được tôi, cô hẵng nói đi!"
Phương Sênh mỉm cười, "Tôi rất thích tinh thần tự huyễn hoặc bản thân, chưa đâm đầu vào ngõ cụt chưa sợ này của cô."
Dứt lời, cô bắn mũi tên thứ ba, lại là một vòng số 10. Bắn xong, cô không đợi Trần Kình nữa mà bắn liên tiếp mũi thứ tư và mũi thứ năm, dứt khoát, gọn gàng, mũi tên nào cũng trúng vòng số 10.
Mọi người xung quanh sửng sốt, "Phương Sênh, hồng tâm sắp bị cô bắn nát rồi đấy!"
Sắc mặt của Trần Kình đã không thể hình dung bằng hai từ "khó coi" nữa rồi, cô ta như thể phải chịu một đả kích dữ dội vậy. Phương Sênh quay đầu nhìn cô ta, nét mặt đầy thiện chí, "Cứ cô một mũi, tôi một mũi như vậy quá mất thời gian, giờ tôi bắn xong hết rồi đấy, tới lượt cô." Nói tới đây, cô lại tốt bụng nhắc nhở thêm một câu, "Nhưng thật lòng thì tôi nghĩ chắc là cô không thắng được."
Đích thực là không thắng được, còn cần cô phải nhắc sao? Trần Kình tức sắp nổ tung, đứng đờ ra đó, cả khuôn mặt nhịn đến đỏ ửng lên. Cứ cho là ba mũi tên sau cô ta đều bắn trúng vòng số 10 thì cũng phí công vô ích, huống hồ cô ta còn chưa hề làm được việc ấy.
Thua một cách thảm hại.
Cả đám người ùa tới, mồm năm miệng mười hỏi han Phương Sênh. Phương Sênh cười nói, "Thật ra hồi nhỏ vì bắn cung giỏi tôi còn từng được tuyển chọn vào đội tuyển quốc gia, huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia đã kiểm tra qua năng lực của tôi rồi, cảm thấy tôi có năng khiếu về môn này."
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ, đội tuyển quốc gia cơ đấy. "Nhưng mà bây giờ cô..."
Nụ cười của Phương Sênh toát lên sự ái ngại, "Chẳng phải hồi đó tôi còn nhỏ sao, nên chỉ ham ăn ham uống. Có một khoảng thời gian huấn luyện viên liên tục theo dõi, nhưng tôi khóc quấy không đồng ý, sau cùng không còn cách nào khác, huấn luyện viên đành trả tôi về, nói tôi ăn giỏi quá, không có lợi cho việc huấn luyện. Bố mẹ cũng không ép buộc tôi, nghĩ tôi là con gái, điểm nào cũng tốt mỗi tội ham ăn. Thôi, ham ăn thì ham ăn vậy, cùng lắm thì nuôi tôi ăn cả đời."
Cô nói nhẹ tênh, mọi người xung quanh không nhịn được cười, ngay cả Niên Bách Tiêu khóe miệng cũng chợt nhướng khẽ. Anh giơ tay vò tóc cô, "Sao ăn dữ vậy mà không thấy em mập."
Như thể xé đôi thế giới làm hai nửa, một nửa là đám đông vui vẻ nói cười, nửa còn lại chỉ có một người lạnh lùng ra mặt. Trần Kình tức giận ném bộ cung tên trong tay xuống đất, quay người bỏ đi. Tiếng ném của cô ta khá lớn, khiến mọi người đều chợt im bặt. Phương Sênh thấy vậy bèn đẩy Niên Bách Tiêu qua một bên, hét với theo bóng lưng Trần Kình, "Này, cô không thu dọn tý à? Đừng quên cô còn nợ tôi một cốc rượu đấy nhé."
Rõ ràng, chẳng ai để ý đến sự rời đi của Trần Kình, họ vẫn tiếp tục vây quanh Phương Sênh nói nói cười cười. Cảnh Tử Nghiêu khoác cánh tay lên vai Niên Bách Tiêu, cười nói, "Phương Sênh, lần này cô được coi là ân nhân cứu mạng của Đại Niên rồi. Bây giờ cô đã thắng thì Đại Niên sẽ thuộc về cô rồi."
Niên Bách Tiêu dùng khuỷu tay huých vào Cảnh Tử Nghiêu, "Đừng có nói lung tung!"
Phương Sênh thấy vậy, nụ cười nơi khóe miệng hơi cứng lại, sau đó mới cố gắng gượng cười, "Đúng đấy Cảnh Tử Nghiêu, đừng có nói lung tung. Tôi và anh ấy... chỉ là anh em thôi."
"Đã là anh em..." Bất thình lình, có một giọng nói vọng tới, "Vậy thì tôi không có gì phải e dè nữa rồi."
Phương Sênh sững người.
Bấy giờ mới nhìn thấy Trác Tiêu bước ra từ giữa đám đông, không rõ anh ta kiếm từ đâu ra một bó hoa, tóm lại đang ôm cả bó hoa to tướng trong lòng, ánh mắt nhìn cô nồng nàn tình cảm. Anh ta bước chậm rãi tới trước, dừng bước khi tới trước mặt Phương Sênh, nói đầy chân thành, "Phương Sênh, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã rất thích em rồi, làm bạn gái của anh được không?"
***
"Sau đó thì sao?"
Trong phòng ngủ trên tầng hai biệt thự, bỗng có một ngày Lục Nam Thâm lại rất hóng chuyến team-building lần này của Niên Bách Tiêu, đặc biệt là sau khi nghe chuyện Phương Sênh được tỏ tình trước mặt rất nhiều người, Lục Nam Thâm càng hiếu kỳ hơn.
Hai người họ không về cùng nhau, sau khi vào trong biệt thự, Niên Bách Tiêu tự nhốt mình lại. Khoảng nửa tiếng sau Phương Sênh cũng trở về, gương mặt của người đưa cô ấy về Lục Nam Thâm nhận ra, là Trác Tiêu.
Tắm rửa xong, Niên Bách Tiêu không có tâm trạng lau tóc, để mái đầu ướt rượt như thế, mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, nửa người trên còn ở trần, nước vẫn đang rỏ xuống từng múi cơ rắn chắc. Tổng thể trông vừa tức giận vừa ủ rũ. "Sau đó ư? Sau đó thì cô ấy đồng ý."
Lục Nam Thâm tay chống cằm, bình tĩnh quan sát nét mặt sốt ruột của anh ấy. "Cô ấy đồng ý mà cậu để yên à?"
Niên Bách Tiêu ôm cục tức, "Nếu không thì sao? Cô ấy đã đồng ý rồi!"
Lục Nam Thâm "ồ" lên một tiếng, đứng dậy định bỏ đi, bị Niên Bách Tiêu kéo giật lại, "Còn chưa nói chuyện xong, cậu đi đâu đấy?"
Lục Nam Thâm ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, ra hiệu, "Tới giờ luyện đàn của Hàng Hàng rồi, tôi phải xuống nhà theo dõi."
"Thế tôi phải làm sao?"
"Cậu có vấn đề gì à?"
Niên Bách Tiêu thẳng thừng chặn cửa không cho anh đi, "Tôi khó chịu trong lòng, cậu không an ủi tôi thì chưa được đi đâu hết."
Lục Nam Thâm câm nín chống hông, "Không phải chứ đại ca, bản thân cậu cũng cho là ván đã đóng thuyền, tôi có thể có cách gì? Cậu bảo tôi an ủi cậu kiểu gì đây?"
Niên Bách Tiêu khoát tay, "Tối qua tôi dám khẳng định Trác Tiêu chưa vào phòng Phương Sênh, thế nên chưa có chuyện gạo nấu thành cơm. Nhưng đây không phải là mấu chốt. Tôi không cần biết gạo đã thành cơm hay chưa, cậu bảo tôi phá bĩnh hai người đó liệu có được không?"
Nghe anh ấy nói mà từng sợi dây thần kinh trong đầu Lục Nam Thâm cứ giật lên đau đớn. Anh hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại. "Niên Bách Tiêu, xuất phát từ mục đích gì cậu muốn phá họ?"
Niên Bách Tiêu nói, "Trác Tiêu không đáng tin cậy, ngày trước cậu ta có cả tá bạn gái, chắc chắn không thật lòng với Phương Sênh."
Lục Nam Thâm lấy làm lạ, còn điều tra kỹ càng cơ đấy. Anh đăm chiêu giây lát, "Tôi chỉ cho cậu được một lời khuyên."
"Cậu nói đi."
"Nếu cậu không muốn Phương Sênh rơi vào tay Trác Tiêu thì hãy giật cô ấy về." Lục Nam Thâm đi thẳng vào vấn đề, "Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải hiểu rõ suy nghĩ của bản thân rằng vì sao mình muốn giật lại Phương Sênh."
***
Bên này, sự sửng sốt đã thay thế hoàn toàn nỗi lo âu và thái độ tự nghi ngờ bản thân của Hàng Tư suốt hai ngày luyện đàn vừa qua. Sau khi trở về phòng, Phương Sênh đã tẩy trang từ sớm, rồi nằm bẹp trên giường mất hết sinh lực, sau khi nhìn thấy ánh mắt ấy của Hàng Tư, cô ấy nói, "Trác Tiêu vừa đẹp trai, lại tốt với mình, thì mình cân nhắc anh ấy một chút có làm sao?"
Hàng Tư ngồi khoanh chân trên giường, "Vậy cậu đồng ý với anh ta chưa?"
"Cũng chưa thể gọi là đồng ý, chỉ là sẽ không từ chối hay né tránh nữa, cứ làm bạn trước xem sao, nếu thật lòng không bài xích thì tiến tới làm bạn trai, bạn gái." Phương Sênh giật lấy gối ôm vào lòng mình, "Những lời này mình đã nói rõ với Trác Tiêu trên đường trở về rồi, thời buổi hiện đại rồi, có gì cứ nói thẳng."
"Thế Niên Bách Tiêu thì sao? Cậu không suy nghĩ tới nữa hả?"
Phương Sênh cười ha ha, "Người ta cứ luôn miệng nói là anh em rồi, mình còn làm gì được? Có thể trong lòng người ta, mình chỉ là anh em thôi. Nếu trong lòng thật sự có mình, vậy sao khi Trác Tiêu tỏ tình với mình, anh ấy cứ dửng dưng như không?"
Hàng Tư không biết cụ thể trong chuyến team-building đó họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều chiều hướng phát triển của câu chuyện đã vượt ra khỏi dự tính của cô. Cô đã nghĩ lần này trở về Phương Sênh chắc chắn sẽ có một anh bạn trai, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Trác Tiêu.
"Tư Tư, mình từ bỏ, thật đấy. Cậu có biết không, thời gian gần đây mình có tiếp xúc với mọi người trong đội xe của họ, cũng ít nhiều thấu hiểu thái độ của Niên Bách Tiêu khi đối mặt với chuyện tình cảm. Anh ấy đã không thích mình thì sẽ không thích mình. Mình phải chấp nhận, không thể tự lừa mình lừa người." Khi nói những lời này, Phương Sênh khá ủ dột.
Hàng Tư không hiểu, "Anh ấy đối mặt với chuyện tình cảm như thế nào? Trước đây chắc anh ấy chưa yêu đương gì đâu, chẳng phải chuyện này cậu cũng biết sao?"
Phương Sênh thở dài, "Chưa chính thức hẹn hò đâu có nghĩa là chưa từng rung động. Cũng là do mấy người đồng đội vô tình nói ra thôi. Hồi ở nước ngoài, Niên Bách Tiêu được chào đón lắm, có không ít các cô gái Tây chủ động thân mật, anh ấy cũng chẳng từ chối. Từ nhỏ anh ấy đã lớn lên ở nước ngoài, chắc cũng nhìn thấy thành quen với mấy chuyện này rồi. Cậu thấy đấy, với những cô gái có cảm tình, anh ấy sẽ rất nhiệt tình, rất chủ động."
Hàng Tư không biết nói sao. Cô không quá hiểu về quá khứ của Niên Bách Tiêu, cũng không thể đưa ra kết luận. Sau cùng, cô nói, "Chuyện trước đây anh ấy hẹn hò với các cô gái, mình nghĩ vẫn nên để chính anh ấy chia sẻ, dù sao thì anh ấy mới là người biết rõ nhất, chưa biết chừng người ta hiểu lầm anh ấy. Chẳng phải trên đời có một loại người như vậy sao? Càng vô tình càng tỏ ra ph.óng đ.ãng, khi thật sự rung động rồi lại rụt rè, e sợ, đây gọi là "gần tình sợ tình" chăng?"