Tứ Trùng Miên

Chương 277: Tôi bao che đó



Nghe được bốn chữ "gần tình sợ tình" ấy, Phương Sênh khóc dở mếu dở. Cô ấy nói: Tư Tư, cậu biết không, khi Trác Tiêu tỏ tình với mình, Niên Bách Tiêu cứ đứng đực ra đó như một khúc gỗ, còn không buồn lên tiếng, có sợ đến mấy cũng không thể không có chút phản ứng nào, đúng không?

"Còn một chuyện nữa." Khi nói, cảm xúc của Phương Sênh khá tệ, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Nhìn sắc mặt của cô ấy, Hàng Tư chợt cảnh giác trong lòng, cô có cảm giác chuyện mà Phương Sênh chuẩn bị nói đây mới là mấu chốt. Quả nhiên, cô nghe Phương Sênh miêu tả lại một chuyện, chính vào đêm trước ngày họ rời khỏi đó, cô ấy nhìn thấy Trần Kình gõ cửa phòng Niên Bách Tiêu...

"Khi ấy Trần Kình mặc bộ đồ ngủ của khu nghỉ dưỡng, ăn mặc như thế vào phòng một người đàn ông, cậu nghĩ còn có thể làm chuyện gì?" Nói xong những lời này, Phương Sênh ra sức bĩu môi, khóe mắt còn hơi ửng đỏ. "Những người trong đội xe đều biết Trần Kình thích Niên Bách Tiêu. Nửa đêm nửa hôm có người đẹp sà vào lòng, dĩ nhiên anh ấy sẽ không từ chối. Đây chỉ là lúc bị mình bắt gặp nữa, vậy những lúc không bị mình bắt gặp thì sao?"

Hàng Tư nhất thời rối loạn, "Đợi đã, cậu chắc chắn Trần Kình đi vào phòng của Niên Bách Tiêu chứ?"

Phương Sênh gật đầu.

Thiết kế phòng ốc ở khu nghỉ dưỡng này cũng giống như một khách sạn, có phòng đơn cũng có phòng đôi. Lúc phân phòng, Phương Sênh đã để ý rất kỹ, Niên Bách Tiêu ở phòng đơn, cô ấy cũng nhìn rõ cả số phòng rồi.

Hàng Tư không biết phải nói sao bây giờ.

***

Tối hôm ấy, tâm trạng của Phương Sênh không tốt chút nào, cô ấy ngủ chung một phòng với Hàng Tư.

Quá nửa đêm, Phương Sênh cuối cùng cũng chợp được mắt, ngược lại Hàng Tư thì mất ngủ. Cô quyết định xuống nhà rót một cốc nước, sau đó nhìn bầu trời đêm đến ngơ ngẩn.

Mùa này, bầu trời ở thật xa, xa tới mức không nhìn thấy được những vì sao lấp lánh.

Di động chợt rung lên.

Hàng Tư rút từ trong túi ra, hóa ra là tin nhắn Wechat của Lục Nam Thâm...

[Không ngủ được à?]

Hàng Tư không ngờ anh lại gửi tin nhắn tới, trả lời lại một câu: [Anh tỉnh giấc vì tôi làm ồn à?]

Lục Nam Thâm: [Không phải, tôi chưa ngủ.]

Hàng Tư ngẫm nghĩ rồi chuyển sang đoạn chat nhóm, bấy giờ mới phát hiện Lục Nam Thâm có gửi một số tài liệu về bản nhạc vào đó, mở ra thì đều là các tài liệu do chính tay anh làm. Hơn nữa không chỉ là thông tin đơn thuần, anh còn tổng kết chi tiết sau khi nghe lần lượt các bản luyện tập của từng người trong dàn nhạc, cũng đồng thời gửi cho tất cả.

Cô mỉm cười, người này làm bằng gì vậy? Sao có nhiều sức lực quá thế.

Mọi người trong dàn nhạc đa số đều ở nước ngoài, có sự chênh lệch múi giờ. Nhưng Lục Nam Thâm là một người cuồng công việc, có thể làm việc mọi lúc mọi nơi, nên chênh lệch múi giờ là một khái niệm không tồn tại trong đầu anh.

Hàng Tư mở tài liệu ra xem. Nói thật là bây giờ đầu óc cô đang căng nhức, dù không ngủ được nhưng cũng khó vào đầu được thứ gì. Rất nhanh, một tin nhắn bật ra trong nhóm chung.

Là một đoạn clip, người gửi là Khương Dũ.

Hàng Tư cũng tiện tay bật lên xem.

Cô bỗng chốc hoàn toàn tỉnh táo.

Nam nữ chính trong đoạn clip là hình ảnh cô và Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm đang tận tay chỉ dạy cô kéo đàn, sửa từng chút từng chút âm cho cô dưới góc quay của người thứ ba, không cần bàn cãi, rõ ràng là của Khương Dũ.

Gửi clip xong, Khương Dũ còn nói một câu trong nhóm: Clip mới tinh, nóng sốt, không hề sử dụng một chút hiệu ứng nào.

Lập tức có người hỏi lại: [Trời, Mr. D tự tay chỉ dạy? Đây có được gọi là bao che không?]

Những người khác không có động tĩnh gì.

Hàng Tư nhìn chằm chằm vào đoạn clip, nuốt nước miếng. Khoan đã, Khương Dũ đang... bị điên rồi chắc? Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cô chợt thấy Khương Dũ tức tốc thu hồi đoạn clip vừa rồi, ngay kế đó tin nhắn nói Lục Nam Thâm bao che cũng bị thu hồi.

Tiếp đó, nhóm thứ hai liền bùng nổ.

Không ít người @ Khương Dũ: Ai cho cậu cái dũng khí gửi đoạn clip ấy vào nhóm vậy?

Khương Dũ gửi tới một số icon nức nở: Tôi nhìn nhầm nhóm!!!

Người hùa theo nhắn tin kia càng gửi nhiều biểu cảm sầu não hơn: Anh nhìn nhầm nhóm thì thôi, tôi nói câu kia mới chết người. Trời ơi, phải làm sao đây?

Có người nói: Mr. D đang bận làm âm nhạc, chắc không đọc được đâu, thu hồi cũng khá nhanh.

Người ấy gửi một icon mang ý nghĩa "Trời cao phù hộ".

Hàng Tư câm nín, muốn nói gì đó nhưng nhịn lại. Cô thì nghĩ tỷ lệ Lục Nam Thâm xem được cực kỳ cao, đến cô còn được xem hoàn chỉnh cả clip cơ mà...

Trong lúc nhóm hai đang thảo luận tung trời, có một tin nhắn bật ra từ nhóm một.

Mở ra xem thì người nhắn là Lục Nam Thâm.

[Tôi xem clip rồi, quay đẹp lắm, lần sau cứ tới gần hơn chút nữa mà quay, chí ít cũng để mọi người trong nhóm violon cũng biết vấn đề của bản thân.]

[Ngoài ra, tôi bao che đó.]

Hàng Tư nhìn trân trân câu nói thứ hai Lục Nam Thâm gửi vào trong nhóm, cảm thấy... Ừm, cảm giác trong lòng thật kỳ lạ, rất xấu hổ nhưng lại đầy kiêu hãnh.

Nhóm một im ắng tột độ...

Rất lâu sau, Khương Dũ mới gửi qua một icon toát mồ hôi: [Xin lỗi nha.]

Nhưng nhóm hai thì còn náo nhiệt hơn cả lúc nãy, gần như tất cả đều ầm ầm xuất hiện. Thậm chí chẳng ai quan tâm tới việc chênh lệch múi giờ giữa các nước. Có thể vì họ nghĩ Khương Dũ còn chưa ngủ thì người cùng múi giờ với anh ta là cô cũng chưa ngủ được, vì vậy cô bị kha khá người nhắc tên, người này một câu, người kia một câu.

[Như thế này cũng trắng trợn, táo bạo quá rồi? Muốn khiến đám FA trong nhóm như chúng ta tức chết hay sao?]

[Tự tay chỉ dạy đấy, chúng ta chưa bao giờ được nhìn thấy cậu ấy nhẫn nại như vậy.]

[Tiểu Hàng Hàng, Mr. D thật sự chưa bao giờ nặng lời với cô sao?]

[Hai người có dự định kết hôn chưa?]

... Hàng Tư quyết định giả vờ chết.

Lại có tin nhắn xuất hiện trong nhóm 1.

Vẫn là Lục Nam Thâm, một câu nói có vẻ rất bình thường: [Tất cả mọi người, không được phép làm phiền Hàng Tư.]

Thôi đành.

Nhóm số 2 yên tĩnh ngay lập tức.

Mãi một lúc sau, cuối cùng mới có người không nhịn được phải lên tiếng: [Khoan đã, chúng ta nhắc tên Hàng Tư trong nhóm số 2, làm sao Mr. D biết được? Lẽ nào có nick ảo của cậu ấy ở đây? Cũng không đúng, số người trong này luôn cố định mà.]

Lại có người khác sắm vai Sherlock Homes: [Hiểu rồi, Mr. D đang ở chung với Hàng Tư.]

[Bên đó cũng muộn lắm rồi, giờ này còn ở bên nhau, vậy chứng tỏ là...] Phía sau là một loạt các biểu cảm cười gian.

Hàng Tư quyết định không đọc tin trong nhóm nữa, tiếp tục giả vờ chết.

Cô uống nửa cốc rượu vang thì chợt liếc thấy một cái bóng. Cô ngồi im bất động, tay chống cằm, ánh mắt dịch chuyển theo chiếc bóng ấy, cho đến khi nó xuất hiện trước mặt cô.

Phòng trà nước không bật đèn, chỉ có ánh trăng. Tuy rằng không nhìn thấy được cả bầu trời sao nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ lại sáng vằng vặc, có lẽ sắp tới rằm rồi.

Một dải ánh trăng rộng lớn trải xuống chiếc sofa bằng da. Hàng Tư ngẩng đầu nhìn một Lục Nam Thâm vừa đi tới trước mặt mình. Cô không rõ dáng vẻ của mình giây phút này trông như thế nào, chỉ biết chàng trai trước mặt dáng người thẳng tắp, gương mặt điển trai, từng đường nét mượt mà như nước, như một vị thần từ trên vũ trụ cao xa kia rơi xuống, đẹp và huyền ảo như bong bóng vậy.

Anh cúi đầu nhìn cô, tiện thể lấy lại ly rượu trong tay cô, nói nhỏ, "Sao lại uống rượu thế?"

Đêm khuya luôn khiến mọi lớp giáp của người ta bị gỡ xuống, ngữ khí trả lời của Hàng Tư bỗng có chút hờn dỗi và ấm ức xen lẫn, "Không ngủ được, mất ngủ khó chịu quá. Sau khi tận mắt chứng kiến gian tình của Niên Bách Tiêu và Trần Kình, Sênh Sênh khó chịu, mãi mới chợp mắt được, tôi sợ làm cô ấy tỉnh giấc."

Lục Nam Thâm mỉm cười, "Cồn sẽ làm tê dại cảm giác của em, đừng uống nước." Dứt lời, anh lấy ly rượu đi, quay đầu đi tới bên tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại, xong xuôi bèn đổ ra cốc rồi đưa cho cô, "Uống cái này."