Tựa Như Quen Biết Yến Lại Về!

Chương 5



Để Yến Sóc nhận ta làm nghĩa muội, thực ra chỉ là tùy tiện tìm cho chàng một cái cớ để báo ơn mà thôi, vốn chẳng cần phải thật sự thực hiện.

Thế nhưng, ngày hôm đó Yến Sóc không chỉ chất vấn người nhà họ Vệ vì ta, mà sau đó còn phái thân binh hộ tống ta đi lại, lại còn vô số vàng bạc châu báu được đưa đến tay ta, thậm chí ngay cả trong Thượng Dương Cung cũng đã dành một chỗ ở cho ta.

Không chỉ Vệ gia đối đãi với ta cẩn thận như với một vị công chúa thật sự, mà ngay cả tất cả mọi người trong Thượng Dương thành đều biết.

Nữ nhi của Vệ tướng, Vệ Mãn.

Dù phụ thân hy sinh vì nước, chỉ để lại nàng một mình, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy ý chiếm đoạt, tùy ý ức hiếp.

Phía sau Vệ Mãn, là nghĩa huynh của nàng, tân Hầu của Yến địa, Yến Sóc.

Tuy nhiên, Yến Sóc là tân Hầu, có rất nhiều việc phải giải quyết, hai tháng trôi qua ta vẫn chưa gặp được chàng một lần nào.

Mãi đến khi chàng rảnh rỗi, trời Yến địa đã đổ tuyết, chàng mới dành ra hai ngày để dẫn ta về Yến thị tổ địa bái tế tiên tổ, sau đó treo tên ta trong Tông từ.

Như vậy là chính thức nhận nghĩa muội.

Vào một ngày tuyết lớn, chúng ta lên đường đơn giản.

Dù gấp gáp, nhưng bên trong cỗ xe ngựa ta ngồi lại ấm áp lạ thường. 

Đi được vài ngày, ta vén rèm xe, gió tuyết ùa vào, Yến Sóc cùng hai ba thân binh phi ngựa đi phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiếng vén rèm xe gần như không thể nghe thấy trong lúc di chuyển.

Yến Sóc lại lập tức nhận ra, kẹp chặt bụng ngựa tiến gần cỗ xe, toàn bộ luồng gió lùa vào đều bị chàng chắn lại. Chàng hỏi: 

"Đi đường mệt rồi sao?"

Ta lắc đầu, chăm chú nhìn chàng:

"Nghĩa huynh, ta không mệt, nhưng tối nay huynh thật sự nên tìm một dịch quán nghỉ ngơi cho tốt."

Yến Sóc tuổi còn trẻ, đang lúc thân thể cường tráng, đi đường liên tục trong tuyết lớn cũng là chuyện thường tình. 

Nhưng hai tháng nay chàng ngày đêm xử lý chính vụ, thu nạp tân thần, hao tâm tổn sức, đến bây giờ cũng không biết đã có được một giấc ngủ ngon chưa, giữa hai hàng lông mày đều là sự mệt mỏi.

Tất cả đều nhờ vào sức trẻ mà chống đỡ.

Thế nên kiếp trước sau này chỉ lớn hơn vài tuổi, lại trải qua những trận chiến sinh tử, ở cái tuổi ngoài hai mươi đã mắc chứng đau đầu.

Yến Sóc lúc này mới nhận ra, ta đang nói về trạng thái mệt mỏi của chàng.

Chàng lại tỏ vẻ không sao:

"Ta là chủ của Yến địa, chứ không phải những thư sinh yếu đuối không thể gánh vác, chút khổ này thì có gì mà không chịu được."

Yến Sóc vốn không phải là người nghe lời khuyên, kiếp trước ta là thê tử của chàng, còn phải dùng vài mánh khóe chàng mới chịu thay đổi ý định, đã khuyên nhủ đủ rồi.

Giờ đây ta chỉ là nghĩa muội, chỉ đưa ra một lời đề nghị, đương nhiên không thể ép buộc chàng đi ngủ. 

Ta liền không nói thêm gì nữa, tự mình thả rèm xe xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngăn cách màn tuyết và gương mặt tự cho là bất phàm của Yến Hầu.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Ta vốn đã buồn ngủ, vừa hay có thể chợp mắt một lúc. 

Nhưng lại phát hiện Yến Sóc cứ phi ngựa tuần tra quanh xe ngựa của ta, vài lần muốn nói chuyện với ta, ta không biết còn có thể nói gì với chàng, không có tâm tình để ý, chỉ nhắm mắt giả vờ không biết gì.

Đến trưa dừng xe ăn cơm, ta mới xuống xe ngựa.

Thì vừa hay nghe thấy Yến Sóc đang hỏi thân vệ, gần đây có dịch quán nào tốt không.

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Yến Sóc như vô tình nhìn tới, đôi mắt đen như mực.

Chàng ra lệnh:

"Sau buổi trưa sẽ đến dịch quán, nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng đủ tinh thần rồi đi."

Các thân vệ đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn gió nằm sương trong chuyến đi này, nhất thời vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng.

Nhưng lại thấy Yến Sóc mặt lạnh đi về phía ta, không tránh khỏi có chút bực bội.

Ai mà ngờ được vị nghĩa muội này lại có tính khí như vậy, dám làm mặt lạnh với tân Yến Hầu, còn thẳng thừng buông rèm xe xuống.

Khi đến trước mặt ta, chàng chắn lại gió và tuyết đang thổi tới.

Thái độ rõ ràng đã là nhượng bộ.

Tuy nhiên chỉ là một câu quan tâm cứng nhắc:

"Lên xe ngựa sớm đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

 Cuối cùng vẫn có chút không cam lòng, "Sau này hành quân đánh trận, đi cả mấy tháng, cũng không được nghỉ ngơi. Bây giờ chỉ đi hai ngày, đối với ta chẳng là gì vất vả."

Biết chàng hành quân vất vả.

Cho nên kiếp trước mỗi lần chàng chinh chiến trở về, ta đều thắp đèn lồng đợi chàng ngoài Thượng Dương Cung, từ xuân sang đông, bất kể mưa gió.

Ta ngước mắt mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc:

"Biết nghĩa huynh vì dân chúng Yến địa mà vất vả, sau này tự nhiên sẽ có quân sư của huynh, thê tử của huynh đến khuyên nhủ huynh, nhưng bọn họ không ở đây, thì đành phải do ta, vị nghĩa muội này, đến mà xót xa cho huynh.

 Huynh trưởng không nghỉ ngơi tốt, sao có thể bảo vệ chúng ta đây?"

Gió tuyết làm rối loạn tóc mai của chàng.

Tân Yến Hầu lại sau khi nhìn chằm chằm nụ cười của ta hai khoảnh khắc, bàn tay trong tay áo co lại, rồi đột ngột quay người.

Bước chân vội vã của chàng in hằn trên nền tuyết trắng, ta mới nghe rõ câu nói cứng nhắc mà chàng để lại:

"Biết rồi."

"Lần sau không được giận ta nữa. Nghĩa muội."